Ẻm Sẽ Chọn Rời Đi

Chương 10

12.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tôi đưa Từ Hoan về Từ gia.

Kết quả vừa vào cửa liền nhìn thấy Ngôn Xuyên cùng bố anh.

Ngôn gia sở hữu thực lực tuyệt đối ở Đế Đô.

Sở dĩ tôi có thể kết hôn với Ngôn Xuyên cũng là vì năm đó ông ngoại tôi có ân tình với Ngôn gia.

Cho nên cửa hôn sự hoàn hảo này mới rơi tới đầu tôi.

Bây giờ tôi không còn là người nhà họ Từ nữa, cuộc hôn nhân này có lẽ phải hủy bỏ.

Hoặc là, trực tiếp đổi người.

Khi Ngôn Xuyên nhìn thấy tôi, đôi lông mày lạnh lùng của anh mới hơi buông lơi.

Anh cúi đầu nói gì đó với cha Ngôn bên cạnh rồi đi về phía tôi.

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Ngôn Xuyên tới trước mặt tôi nói lời này rồi ra khỏi biệt thự, ở trong sân đợi tôi.

Cha anh không nói gì, nghĩa là không từ chối.

Tôi quay người bước thẳng ra khỏi biệt thự.

Về phần Từ Hoan, khi ẻm vừa cùng tôi bước vào biệt thự đã bị mấy vệ sĩ trói tay lại, bị phạt quỳ ở con đường lát đá cuội sân sau.

Phương pháp trừng phạt thông thường của lão cha.

Chỉ phạt quỳ.

"Ngôn Xuyên, nghe nói cậu thi lần này vẫn đạt top 1."

Tôi cùng Ngôn Xuyên đã đính ước mười mấy năm, mặc dù cuộc hôn nhân chúng tôi không được phép đưa ra quyết định.

Nhưng ít ra chúng tôi đã cùng trải qua thời khắc bỏ nhà đi, nên nền móng tình cảm vẫn còn.

Ngôn Xuyên rất lợi hại, ở trường học quý tộc chưa từng rớt top 1.

Vậy nên Yến gia ngày càng coi trọng anh, còn đứa trẻ mồ côi vô dụng như tôi không còn xứng với anh nữa.

Nghĩ điều này lại có chút chạnh lòng.

"Tiểu Tiệp, cha bảo tôi đến từ hôn."

Giọng anh nhẹ nhàng nhưng xen lẫn sự bất lực.

Chuyện không có gì ngạc nhiên, dù buồn lắm nhưng đối mặt với anh lúc này, đáy lòng vẫn là có chút trống trải.

Thế là tôi cố ý mỉm cười rồi đưa tay vỗ nhẹ vào vai anh.

"Không tốt sao? Sau này cậu có thể cưới một cô gái tốt hơn."

Ngôn Xuyên không cười, đôi mắt đen láy phản chiếu hình bóng của tôi.

Anh nghiêm túc nói.

Anh nói: “Tiểu Tiệp, thà rằng là cậu.”

Nếu nhất định phải liên hôn để bảo vệ lợi ích gia tộc, như vậy thà rằng là tôi.

Tôi không dám nói với anh.

Nếu nhất định phải liên hôn, tôi cũng hi vọng người đó là tôi.

Ít nhất, tôi sẽ không bất mãn.

Nhưng bây giờ tôi đã có cơ hội thoát khỏi nơi ngột ngạt này.

So với cảm giác bé nhỏ không đáng kể đó, tôi biết rất rõ mình muốn gì.

"Ngôn Xuyên, hy vọng sau này cậu sẽ có những gì cậu muốn, yêu những gì cậu yêu."

Một câu khá là sến sẩm.

Đó cũng được coi là dấu chấm hết cho mối quan hệ của chúng tôi bao năm qua.

Nói xong tôi quay người bỏ đi.

Vốn dĩ không phải người Từ gia, bây giờ cha Ngôn đến để hủy hôn, nếu tôi lại vào biệt thự sợ là chỉ rước thêm nhục.

Dứt khoát rời đi sớm chút