"Lý Phúc Bảo? Tôi là giám sát kiến tập tổ trọng án tổng cục cảnh sát Hồng Kông - Lư Triết Hạo."
La Ki Bo và Trương Tụng Ân cũng đưa ra giấy chứng nhận giới thiệu bản thân.
Giới thiệu xong, Lư Triết Hạo tỏ ý muốn hỏi anh ta mấy vấn đề.
Lý Phúc Bảo cũng không phải thật sự không hiểu gì cả, anh ta thấy thái độ của những người này rất tốt, không có ý muốn bắt anh ta nên anh ta đã có thêm tự tin: "Tôi bận rộn nhiều việc, không rảnh."
"Chỉ mấy câu hỏi thôi." Thái độ của Lư Triết Hạo rất cứng rắn, anh ta nói tiếp: "Phối hợp cảnh sát phá án là nghĩa vụ phải tuân thủ của mỗi công dân."
Nghe anh ta nói vậy, Lý Phúc Bảo không thể không gật đầu: “Anh hỏi đi!"
"Anh biết Mã Vương Đầu không?"
Lý Phúc Bảo gật đầu.
Lư Triết Hạo lại hỏi: "Nghe nói anh bán cho anh ta một bức tranh?"
Lý Phúc Bảo gật đầu lần nữa.
"Bao nhiêu tiền?"
"Một ngàn!"
Lư Triết Hạo cẩn thận quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta: "Bức tranh kia tại hội đấu giá Christie’s bán được giá một triệu. Anh có cảm thấy mình chịu thiệt hay không?"
Lý Phúc Bảo lắc đầu: “Những bức tranh tôi vẽ là tranh trừu tượng, anh ta bảo tôi vẽ tả thực, có thể bán được một ngàn đã là rất tốt."
Lư Triết Hạo cười nói: "Thế nhưng bức tranh đó có lẽ không đáng một triệu. Ông chủ của Mã Vương Đầu là vì rửa tiền cho nên mới đi ngang qua Christie’s. Nếu như anh ta thật sự thích thì cứ mua từ trong tay Mã Vương Đầu là được. Cần gì phải đấu giá, giao phí thủ tục trước mắt bao người?"
Sắc mặt Lý Phúc Bảo sa sầm, nhưng không chịu phản bác một câu, chỉ nói: "Tôi còn có việc, đi trước."
Trong lòng La Ki Bo nặng nề, anh Hạo kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế nhưng vẫn có thể kìm chế bản thân. Xem ra anh ta gϊếŧ Mã Vương Đầu không phải bởi vì đối phương dùng tranh của anh ta rửa tiền!
Lư Triết Hạo ngăn đường đi của anh ta: "Bức tranh đó đã bị ông chủ Mã Vương Đầu mua đi. Có khả năng dính líu việc rửa tiền, anh cảm thấy thế nào?"
Bằng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt u ám của Lý Phúc Bảo, anh ta vô thức muốn phản bác, nhưng nghĩ đến cái gì đó nên lại đè lửa giận trong lòng xuống. Anh ta bực bội kéo vali lên cốp xe, hung dữ đóng cốp xe, cốp xe vang lên một tiếng bịch vang dội. Anh ta do dự với mấy người chốc lát, rồi nói: "Bức tranh của tôi danh xứng với thực. Tuyệt đối không phải chỉ là hư danh!"
Anh ta đẩy Lư Triết Hạo, đi đến bên cạnh xe, nắm chặt nắm cửa, định mở cửa ngồi vào xe. Bỗng đuôi mắt Lư Triết Hạo liếc thấy Cao Lau Giày đang vội vã chạy tới, đôi mắt anh ta sáng lên, cản ở trước mặt Lý Phúc Bảo nói: "Xin anh phối hợp điều tra với chúng tôi."
Cao Lau Giày vọt đến đuôi xe, suýt chút đυ.ng vào đuôi xe, sau đó vội vàng quay đầu chạy qua bên cạnh Lý Phúc Bảo, đưa ra lệnh khám xét: "Đây là lệnh khám xét tòa án ban bố, mong anh hỗ trợ điều tra."
Lời còn chưa dứt, Lý Phúc Bảo đã quay đầu chạy, Lư Triết Hạo không ngờ nhiều cảnh sát đứng tại đây thế này mà anh ta còn dám chạy trốn, nên lập tức đuổi theo.
Hầm gửi xe này rất hẹp, xe đỗ dày đặc, bọn người Lư Triết Hạo truy đuổi ở phía sau, chỉ có thể vừa hô "Dừng lại", vừa dùng tay ra hiệu các xe khác tạm thời ngừng chạy. Các chủ xe đều dừng lại, Lý Phúc Bảo đang chạy trốn trước mặt lại ngoảnh mặt làm ngơ với lời bọn họ nói, bọn họ đuổi theo anh ta chạy băng qua các chiếc xe.
Người phía trước đã bảy lần quẹo tám lần rẽ, thấy đã sắp mất dạng, Lư Triết Hạo ra hiệu cho những người khác đánh bọc sườn, rất mau đã vây bắt được người đó ở một góc khuất.
Lý Phúc Bảo còn muốn xông khỏi vòng vây, anh ta chạy thẳng về phía La Ki Bo nhưng lại bị La Ki Bo đánh ba cái rồi quật ngã.
Tạm thời đối phương chưa phải người bị tình nghi, không cần đeo còng tay, hai cảnh sát khống chế hai bên, Lư Triết Hạo mở chiếc vali mà Lý Phúc Bảo vừa mới kéo bỏ vào cốp, bên trong là một vài bức tranh đã được dán đàng hoàng.
Khung tranh của những bức tranh này đều là chất liệu gỗ thật, nhiều bức tranh đặt chung một chỗ khó trách nặng tới vậy.
Trương Tụng Ân cầm lên một bức tranh, bức tranh này rất nặng, hai tay của cô ấy gần như không cầm được, bức tranh rơi xuống đất, bị vỡ một góc. Lý Phúc Bảo đang bị hai viên cảnh sát coi chừng đã trông thấy, anh ta bước nhanh qua đẩy hai người ra, xông đến bất chấp giống như phát điên, anh ta ôm siết bức tranh của mình, hai mắt trợn lên với Trương Tụng Ân, hung tợn giống như một con quái thú ăn thịt người nói: "Bọn mày không được động vào tranh của tao. Đây là tâm huyết của tao."
"Chúng tôi sẽ không làm hư nó. Chỉ là cần anh phối hợp điều tra." Lư Triết Hạo liên tục cam đoan với anh ta. Tiếp đó anh ta ra lệnh những người khác đỡ Lý Phúc Bảo lên. Đối phương liều mạng đá chân giãy dụa, nhưng bị cảnh sát khống chế sát sao.
Mãi đến khi anh ta nhìn thấy cảnh sát nhẹ tay nhẹ chân, không có làm hư bức tranh, anh ta mới ngừng giãy dụa.
Lư Triết Hạo phân công cho La Ki Bo: "Cậu phụ trách thẩm vấn anh ta."
La Ki Bo gật đầu đồng ý.
Tần Tri Vi đã tan học, liền xuống phòng quan sát dưới lầu. Lư Triết Hạo và Trương Tụng Ân đều ở đây.
Cao Lau Giày và La Ki Bo đang ở phòng thẩm vấn, một người phụ trách ghi chú, một người phụ trách thẩm tra.
La Ki Bo hung ác nhìn chằm chằm đối phương: "Mã Vương Đầu dùng bức tranh của anh bán được một triệu, nhưng anh chỉ được một ngàn, trong lúc nhất thời anh đã gϊếŧ anh ta, đúng hay không?"
"Không phải!"
"Một khoản tiền lớn như vậy, nếu có nó, anh có thể tổ chức buổi triển lãm tranh cho mình, mời mọi người thưởng thức. Anh còn nói không phải là gϊếŧ người vì tiền?"
"Tôi không phải là gϊếŧ người vì tiền!" Lý Phúc Bảo cảm thấy nhân phẩm của mình bị sỉ nhục cực kỳ. Cả khuôn mặt anh ta đỏ bừng, mắt trừng lớn hơn chuông đồng.
"Vậy vì sao anh gϊếŧ người?" La Ki Bo thừa thắng xông lên.
Đáng tiếc Lý Phúc Bảo không nói. Bị La Ki Bo ép, anh ta chỉ giải thích một cách khô khan: "Tôi không có gϊếŧ người.”
La Ki Bo sớm biết anh ta sẽ không ngoan ngoãn khai ra, đôi mắt dữ dằn, nói: "Không gϊếŧ người, anh chạy làm gì?"
Lý Phúc Bảo ấp úng hồi lâu, cũng chỉ giải thích: "Tôi sợ các anh làm hỏng bức tranh của tôi.”
Lời này có trăm ngàn chỗ hở, nếu như anh ta thật sự lo lắng bọn họ sẽ làm hỏng bức tranh của anh ta thì lúc ấy sẽ không vứt bức tranh còn mình thì chạy.
La Ki Bo đưa ra chất vấn, Lý Phúc Bảo lại ngậm miệng không nói.
La Ki Bo tiếp tục truy hỏi: "Anh biết bức tranh của mình bị Mã Vương Đầu và ông chủ của anh ta dùng để rửa tiền không?"
Lý Phúc Bảo ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, ngẫm nghĩ, lại gật đầu: "Mới bắt đầu không biết, về sau đã biết."
La Ki Bo cười một tiếng: "Có phải cảm thấy đã bị lừa gạt hay không?"
Mặt mũi Lý Phúc Bảo tràn đầy khinh thường, nói: "Không thể nói là lừa gạt. Mã Vương Đầu là một tên vô học, tiểu học còn chưa tốt nghiệp, ông chủ của anh ta là một thương nhân, không hiểu nghệ thuật là rất bình thường." Ngụ ý, bức tranh của anh ta có giá trị một triệu, chỉ là những người này không biết nhìn hàng.
Trong phòng quan sát, Lư Triết Hạo và Tần Tri Vi đã ghi nhận toàn bộ quá trình thẩm vấn. Lý Phúc Bảo là một người rất thuần khiết, biểu hiện của anh ta như một đứa bé ngây thơ, vui vẻ thì cười, không vui cũng chỉ im lặng. Không hề giống tội phạm gϊếŧ người.
Lư Triết Hạo khoanh tay, lông mày nhíu chặt: "Phản ứng này của anh ta không hợp lý lắm, La Ki Bo dùng rửa tiền để chọc giận anh ta, anh ta không hề phẫn nộ chút nào. Anh ta cũng không có bất kỳ bất mãn gì với việc tranh của mình chỉ bán giá một ngàn, cái này hiển nhiên không phù hợp động cơ gϊếŧ người chúng ta đoán trước đó."
Nếu như hung thủ thật sự có thể duy trì bình thản thì sẽ không gϊếŧ người. Hậu quả do gϊếŧ người mang tới sẽ khiến cho rất người nhiều ngo ngoe muốn ra tay suy ngẫm lùi bước.
Tần Tri Vi quan sát cẩn thận biểu cảm của Lý Phúc Bảo, không phải vì tự trọng, không phải vì tiền, động cơ gϊếŧ người của anh ra rốt cuộc là cái gì.
Cô quay đầu hỏi Lư Triết Hạo: “Các anh có lục soát nhà của Lý Phúc Bảo chưa?"
"Đã lục soát. Nhà anh ta được quét dọn rất sạch sẽ, cũng tìm thấy mấy dấu vân tay của Mã Vương Đầu, nhưng anh ta có lui tới với Mã Vương Đầu, trong nhà có vân tay của Mã Vương Đầu cũng rất bình thường."
Tần Tri Vi lại hỏi: “Các anh có xuống tầng hầm tìm kiếm chứng cứ chưa?"
Nhắc tới việc này, Lư Triết Hạo cũng cảm thấy nặng nề, anh ta đáp: "Tầng hầm đã bị quét dọn sạch sẽ."
Rất nhiều người cho rằng những chàng trai thích ru rú trong nhà là những người lôi tha lôi thôi, thực tế, Lý Phúc Bảo rất thích sạch sẽ, đồ trong nhà được bày trí ngay ngắn rõ ràng. Thức ăn đặt ở phòng bếp, đồ mặc đặt ở phòng ngủ, vẽ tranh ở trong phòng làm việc, phòng khách và phòng trưng bày không có gì khác biệt. Chỉ cần anh ta không có linh cảm thì sẽ thích quét dọn vệ sinh. Thậm chí trong phòng còn có mùi thuốc sát trùng.
Có lẽ Lý Phúc Bảo không phải một hoạ sĩ xứng chức, nhưng anh ta nhất định là một chủ nhà xứng chức. Lư Triết Hạo có chút bực bội: "Nếu như chúng ta lại không tìm ra chứng cứ có lợi, sau bốn mươi tám tiếng chỉ có thể thả người."
Cho dù hàng xóm nhìn thấy Lý Phúc Bảo xách vali đi ra ngoài cũng vô dụng. Đối phương không tận mắt thấy Lý Phúc Bảo gϊếŧ người.
Trương Tụng Ân nghe nói như thế thì có chút nóng nảy: "Madam, hồ sơ phân tích tâm lý tội phạm trước đó có phải có sai lầm hay không. Dường như Lý Phúc Bảo không hận Mã Vương Đầu?"
Trước đó Tần Tri Vi đã cho phân tích tâm lý, kết quả cho ra là hung thủ rất hận người đó, cho nên mới tra tấn đối phương hơn nửa tháng. Thế nhưng La Ki Bo đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lý Phúc Bảo như vậy, nhưng khi Lý Phúc Bảo nhắc đến Mã Vương Đầu cũng không oán hận, ngược lại là anh ta rất bình tĩnh. Lần này liệu bọn họ có bắt nhầm người hay không? Vali chỉ đơn thuần là trùng hợp? Không ai quy định nửa đêm không thể xách vali đi ra ngoài. Huống chi Lý Phúc Bảo còn là một chàng trai chỉ thích ở trong nhà. Anh ta xách theo vali ra ngoài vào lúc hơn nửa đêm bình thường tới không thể bình thường hơn được.
Tần Tri Vi híp mắt quan sát con số màu đỏ tươi giữa lông mày Lý Phúc Bảo, cái nghề cảnh sát này xưa nay không tin sẽ có nhiều trùng hợp như vậy. Cô nói chắc như đinh đóng cột: "Không! Chính là anh ta."
Cô nhìn chằm chằm đôi mắt sâu thẳm của Lý Phúc Bảo nói: "Hung thủ giam cầm người chết hơn nửa tháng, trong lúc đó liên tục rạch ngón tay và cánh tay người chết. Nếu như không phải vì thù hận, vậy thì có mục đích khác."
Lư Triết Hạo và Trương Tụng Ân đều ngạc nhiên, ngoại trừ thù hận, còn có thể có mục đích gì? Chắc sẽ không phải là vì tiền của Mã Vương Đầu nhỉ? Hay là vì ổ mại da^ʍ Mã Vương Đầu?
Trước đó Trương Tụng Ân đã điều tra Lý Phúc Bảo, hiểu rõ tình hình của anh ta hơn bọn người Lư Triết Hạo một chút, nghe thấy lời Tần Tri Vi, cô ấy vô thức lắc đầu nói: "Lý Phúc Bảo và Mã Vương Đầu chỉ gặp nhau ở để mua tranh. Lý Phúc Bảo không bước ra khỏi nhà, cũng không có hứng thú với phụ nữ. Hàng xóm của anh ta nói từ trước đến nay anh ta chưa từng dẫn phụ nữ về nhà, cũng chưa từng lui tới với bạn học nữ. Lúc Mã Vương Đầu quấy nhiễu dân cư xung quanh cũng không thấy anh ta ra ngăn cản. Anh ta chính là một chàng trai chỉ thích ở trong nhà. Ngoại trừ vẽ tranh, tôi thực sự nghĩ không ra còn có động cơ gϊếŧ người gì."
Tần Tri Vi không trả lời vấn đề của cô ấy, mắt cô nhìn chằm chằm vào phòng thẩm vấn, Lý Phúc Bảo không phối hợp, La Ki Bo đã dùng hết mọi chiêu, bắt đầu vào vai phản diện cùng với Cao Lau Giày nhưng vẫn chẳng có hiệu quả.
Trong lần thẩm vấn này, Lý Phúc Bảo chiếm thế chủ động. Cảnh sát đã hoàn toàn bó tay.
Tần Tri Vi nói với Lư Triết Hạo: “Bây giờ thừa dịp anh ta chưa tỉnh táo tốt nhất là có được khẩu cung của anh ta. Nếu không sau này sẽ càng ngày càng khó. Anh bảo La Ki Bo ra đi, để tôi thẩm vấn anh ta."
Lư Triết Hạo kinh ngạc nhìn cô vài lần: "Cô biết thẩm vấn như thế nào không?"
"Không biết. Tôi tâm sự với anh ta trước." Tần Tri Vi trả lời rất thản nhiên. Sự việc gì cũng có lần đầu, không có ai trời sinh đã biết tất.
Lư Triết Hạo cũng không nghĩ ra biện pháp tốt nào, nếu cô đã muốn thử, vậy thì thử một lần đi.