"Sư tỷ, đã lâu không gặp". Đào Mi và Đào Dao ôm nhau. Sau đó, Đào Mi mới bảo người bế hai đứa bé đến trước mặt Sư Tỷ.
"Sư tỷ, ngài xem, hai cục bột này có đáng yêu không, muội cảm thấy hai đứa bé này rất có duyên với mình. Rõ ràng muội không có ý định đi ngang đó, nhiều lần đổi hướng, nhưng không biết vì sao, cuối cùng vẫn quay ngựa đi về hướng Ly Thành, nhờ vậy muội mới nhặt được hai đứa trẻ đáng yêu này. Muội muốn thu chúng làm đệ tử chân truyền". Đào Mi âu yếm nhìn hai cô bé, trong mắt tóe lên tình yêu vô cùng dịu dàng.
"Sư muội, không phải ta làm khó muội. Nhưng chỗ chúng ta là môn phái lớn. Cũng không phải trại trẻ mồ côi. Bọn chúng quá nhỏ, làm sao nuôi dưỡng đây. Trong chúng ta có ai có kinh nghiệm chứ. Chưa kể muội còn đến năm đệ tử khác, đều ở độ một hai tuổi. Làm sao cáng đáng". An Đào Dao thở dài nhìn Sư muội của mình. Sư muội cái gì cũng tốt, chỉ là quá mềm lòng. Luôn động lòng trắc ẩn với mọi chuyện, nhất là với những em bé bị bỏ rơi.
"Sư tỷ, muội biết. Muội sẽ cố gắng dạy dỗ tốt bọn chúng. Cũng không làm ảnh hưởng việc luyện công. Sư Tỷ có thể chấp nhận thêm lần này không. Lần sau muội sẽ không mang về đây nữa". An Đào Mi cố gắng thuyết phục Sư tỷ. Bà muốn nuôi dưỡng đôi tỷ muội sinh đôi này. Đây chính là những em bé nhỏ nhất mà bà mang về. Những đứa trẻ khác chủ yếu đã một, hai tuổi do bà mua lại từ bọn buôn người. Tính ra đây là lần đầu bà nhặt được em bé bên đường.
"Muội đã nói rồi đấy. Chỉ có lần này, không có lần sau. Lần sau nếu còn như vậy, muội phải giải quyết cho tốt". An Đào Dao nói với Sư muội. Bà cũng không nỡ để hai đứa bé nhỏ thế này đi nơi khác. Bọn chúng đã bị bỏ rơi một lần, được Sư muội tình cờ nhặt được. Nhỡ mang cho người khác, người ta lại không yêu thương, mang bán đi. Thì tội nghiệp hai bé.
"Đa tạ Sư tỷ đã đồng ý. Muội nhất định sẽ nuôi dạy chúng tốt". Nói xong, bà yêu thương nhìn hai cục bột, trắng trắng mềm mềm, miệng còn phun bọt nước. Chỉ cần nhìn vào là đã ngọt trong lòng. Không biết tại sao, cha mẹ phải lòng lang dạ thú thế nào mới đem bỏ đi như thế. Nơi đó vốn heo hút, nếu bà không đến kịp, thì không biết số phận chúng sẽ thế nào. Haizzz. Đào Mi thở dài trong lòng, bà lại dặn lòng phải yêu thương hai đứa nhỏ nhiều hơn.