Bị hoàng thượng mắng ả tì nữ hoảng sợ quỳ thụp xuống, trong khoảnh khắc luống cuống quỳ không vững ả đã làm rơi vài thứ từ trong tay áo - là một hình nhân bằng gỗ có giam một lá bùa và mảnh ngọc bội đỏ. Đây chính là hai thứ mà Tử Yên đưa cho Lệ Quân hôm đó, sao bây giờ lại ở đây.
Tử Yên khi này cũng chẳng hiểu tại sao con tì nữ của ả lại ở Sở Tiêu cung đúng vào lúc này, càng không hiểu hai thứ đó tại sao lại ở trên người của nó.
Vừa nhìn thấy món đồ rơi ra, Diệp Lãnh chau mày ngó sang Tử Yên với ánh nhìn ngờ vực. Nhưng cũng không nói lời nào vì muốn giữ thể diện cho ả.
Phía Tử Yên thì đang trợn mắt nhìn con nô tì vô dụng của mình rồi sau đó lại va phải ánh mắt sắc bén của Diệp Lãnh - thì đôi mắt cô ta liền nhanh chóng biến thành vô tội như không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhất Dạ cũng cảm thấy Diệp Lãnh đã nhận biết được vấn đề hiện tại có liên quan đến Tử Yên - nên dường như hắn muốn cho qua chuyện này để bao che. Nàng không cam tâm nên đã lên tiếng để lấy lại công bằng cho mình.
“Ta đây còn đang hoang mang cứ nghĩ mình đi nhầm chỗ của chủ tử ngươi nữa cơ đấy…” - Nhất Dạ xéo xắc lướt sang Tử Yên.
“Thưa hoàng hậu nương nương, vừa nãy có lẽ nô tì bị mộng du nên mới đi nhầm sang đây… xin nương nương tha tội!” - ả tì nữ hoảng loạn láo lia.
Khúc Đàn nghe đến lý do củ chuối này đã không chịu được mà lên tiếng bất bình: “Thật hoang đường, ta thấy cô chắc đang không biết mình nói gì luôn rồi. Lý do ngu ngốc thế mà đòi qua mặt nương nương nhà ta à. Nói mau ngươi định làm chuyện gì mờ ám hãm hại hoàng hậu đúng không?!”
Diệp Lãnh lúc này thân làm hoàng thượng hắn không thể nào im lặng cho qua với quá nhiều con mắt đang thắt mắc nhìn mình chờ đợi sự thật,.hắn đành phải làm cho ra chuyện.
“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng để nói ra sự thật, nếu còn ăn nói hoang đường như vừa rồi thì ta sẽ lấy đi cái lưỡi của ngươi trước!” - hắn nghiêm giọng trừng mắt đe dọa nói lớn.
Ả tì nữ sợ hãi, quỳ lạy van xin liên tục, nói còn không nổi: “Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ không dám… xin hoàng thượng tha cho cái mạng nhỏ của nô tì!”
Nhất Dạ bực tức dứt khoát “Đúng là phí lời mà, người đâu…”
Tì nữ càng thêm sợ hãi ngắt lời: “Đừng mà nương nương… hoàng thượng… là có người sai nô tỳ làm chuyện gắp lửa bỏ tay người này…” - lúc này ả liền nhìn sang Tử Yên không ngừng run rẫy.
Diệp Lãnh liền lớn giọng “Sao lại không nói tiếp, là ai đã sai khiến ngươi? Là ai?!”
Ả nô tỳ lúc này vẫn đang sợ hãi nhìn chầm chầm vào Tử Yên lắp bắp do dự: “Là…là…ỨC HỨC!!!”
Đến đoạn cần nói thì ả đột nhiên lại tự cắn lưỡi mà chết!
Cảnh tượng thật ghê rợn của tì nữ với cái chết cùng ánh mắt tức tưởi nhìn chầm chầm về phía Tử Yên ngay tức khắc đã thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.
“Không lẽ hoàng hậu nương nương bị hại thật ư… ghê thật!”
“Này chắc là sợ tội tự sát rồi… nhưng tại sao lại không khai rõ tên kẻ đằng sau rồi hẳn chết chứ?”
“Đấy còn không phải quá rõ ràng rồi sao, tì nữ kia chắc đã bị kẻ nào đó đe dọa điều gì còn khủng khϊếp hơn cả chết đấy!”
“Ngay cả tiểu công chúa mà cũng bị ai đó đem ra làm trò, thật là… Haizz! Một đứa trẻ vô tội mà cũng không tha.”
Những lời bàn tán này có vẻ đã đi đúng hướng. Tử Yên lúc bấy giờ lòng rối như tơ vò quay sang Diệp Lãnh với ánh mắt cầu khẩn. Hắn lòng đầy đá nóng liếc nhìn cô ta rồi hít một hơ thật sâu để kìm nén cơn giận dữ và thở ra một cách nặng nề kèm theo sự thất vọng dành cho ả.
Không nói lời nào Diệp Lãnh vung tay một cái rồi tức giận quay lưng đi bỏ mặt Tử Yên đang gấp gáp khó xử tại đó cùng tiểu công chúa được Dăm ma ma đang bế bên cạnh.
Khỏi phải nói khi này cô ta với vẻ mặt sượng trân đầy xấu hổ khi bị hoàng thượng ghẻ lạnh trước bao nhiêu người thế này. Ả đang thầm mắng chửi quyền rủa, điên tiết cho rằng Nhất Dạ đã mua chuộc tì nữ thân tín mà lật ngược ván cờ chơi ngược lại mình, Tử Yên ôm hận trong lòng hứa hẹn một ngày không xa sẽ khiến nàng sống không bằng chết!
…
Suốt một buổi chiều Nhất Dạ cứ suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra, cứ cảm thấy là lạ rốt cuộc Lệ Quân đã làm gì vào sáng nay với cái chết của một tiểu cung nữ. Thấy không hiểu được nữa nàng vội vàng đi tìm cô hỏi rõ.
“Haha! Sáng nghe ta không khỏe nên giờ này hoàng hậu đến thăm ta đó hả…” - Lệ Quân thấy nàng vừa đến liền cười nói vui vẻ.
“Đúng rồi, ta đến để xem cô không khỏe tới cỡ nào mà lại đi gây sự rối loạn như thế.” - Nhất Dạ điềm đạm.
“Tại sao lại là gây rối chứ, ta đang giúp cô dùng chiêu gậy ông đập lưng ông với ả hoàng quý phi kia đấy a.” - Lệ Quân vội vàng phản ứng.
“Vậy là cái chết đó là do cô à… cô đã làm gì với tiểu cung nữ đó?” - Nàng có vẻ căng thẳng.
“Ờ… thì ra chỉ dạy cho con tiện nhân Tử Yên nếm thử cảm giác bị phản đòn là như thế nào thôi.” - lòng đầy hãnh diện rồi lại nhìn về Nhất Dạ tiếp tục nói: “Mà Tiểu Dạ à, lúc đó nhìn cô rất là ngầu nha. Gì mà thật là phí lời… rồi người đâu… Haha! Khi ấy cô khiến ta sợ hãi thật sự nha.” - Lệ Quân sảng khoái nhắc lại.
“Vậy tiểu cung nữ lúc đó là cô thật… lại có thể dễ dàng điều khiển được, không lẽ cô đã gϊếŧ người ta từ trước đó… nói ta nghe có phải vậy không?” - Nhất Dạ có phần hấp tấp muốn biết rõ.