Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 1

Cuối thu, bầu trời phía xa trong lành, lác đác vài đám mây bay trên không trung. Lá cây bạch quả rơi đầy trên con đường nhựa, tạo thành một con đường vàng rực. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, ngọn núi sừng sững ở phía xa, chiếc xe khiêm tốn nhưng kiêu sang chầm chậm chạy vào một trang viên.

Cổng sắt màu đen khắc đầy hoa văn chậm rãi khép lại, cây đại thụ kiểu Pháp rụng lá ở hai bên đường, kéo dài đến tận đỉnh núi, đường kính cây ngắn sâu, chất gỗ cứng chắc, tán cây tựa như những chiếc ô vươn lên che lấp cả bầu trời, lấp kín đến tận phía chân trời.

Vòng qua vài con đường quanh co, cả tòa trang viên An Viên nằm ẩn trên ngọn núi dần dần lộ ra toàn cảnh, đồ sộ nguy nga, khí thế hùng vĩ, yên tĩnh lại thần bí.

Thân xe vững vàng dừng lại ở cửa của trang viên, Hứa Mạt mới thu lại ánh mắt đang nhìn về đằng xa.

Tài xế mở cửa xe phía sau ra, thân sĩ khom người, tay làm một tư thế lễ phép.

Hứa Mạt nở nụ cười dịu dàng, nghiêng người, bước xuống xe.

Bác Tần sớm đã đợi ở đó, chờ cô đứng vững, lúc này liền nhanh chân bước lên phía trước nghênh đón cô.

"Hứa tiểu thư, thiếu gia đang đợi cô ở bên trong." Ông ấy đã qua năm mươi tuổi, tóc mai màu hoa râm, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng ngữ khí lại vô cùng cung kính.

Đối mặt với một vị trưởng bối như vậy, cho dù Hứa Mạt đã nghe hai năm thì vẫn còn có chút không quen.

Cô nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại một tiếng "vâng".

Bác Tần đi phía trước dẫn đường còn Hứa Mạt im lặng đi theo phía sau.

Hai bên tường tiền sảnh treo đầy tranh cổ, là tranh sơn dầu thời trung cổ, màu sắc tranh xinh đẹp ấn tượng, giống như tấm thảm cô đang giẫm dưới chân, màu sắc phong phú đầy ấn tượng, tường đá được ốp bằng đá mica màu hắc diệu, vô cớ tỏa ra một luồng khí mát.

Tầng lớp mà trang viên An Viên tiếp đãi đều là không giàu có thì cũng quyền thế, người thường xuyên đến đây tụ họp cũng không ngoại lệ, đều là những con cháu nhà giàu.

Hứa Mạt cũng xem như quen thuộc với nơi này, cảnh tráng lệ của nơi đây chỉ là bề ngoài, cảnh xa xỉ thật sự đều che giấu ở phía sau vườn. Tuy rằng nhìn giống như là nơi chốn xa hoa trụy lạc, nhưng An Viên không hề hỗn tạp, ngược lại bố trí rất tao nhã, lộ ra vẻ yên tĩnh.

Vòng qua những cánh cửa khép hờ, bác Tần đẩy ra một cánh cửa dày nặng, sau đó ông mỉm cười khom lưng với Hứa Mạt, liếc nhìn cô: "Mời Hứa tiểu thư vào."

Hứa Mạt gật đầu, nhẹ giọng nói một câu: "Cảm ơn bác Tần."

Bác Tần chuẩn bị khép cửa lại: "Không cần cảm ơn, đây là việc tôi nên làm."

Trước khi đi, ông ấy như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhắc nhở cô một chút: "Gần đây tâm trạng của thiếu gia có chút không tốt, làm phiền Hứa tiểu thư rồi."

Nghe thấy hai chữ "làm phiền", Hứa Mạt hơi sửng sốt một chút rồi "vâng" một tiếng.

Chờ đến khi cánh cửa được đóng lại, truyền đến âm thanh nặng nề, Hứa Mạt mới điềm tĩnh xoay người đi vào bên trong.

Khác với vẻ thanh tịnh đẹp đẽ của trang viên, tầm nhìn của nơi này rộng rãi, xung quanh đều là những cửa sổ sát đất trong suốt, trang trí vô cùng hiện đại. Nơi này là sân golf theo phong cách nửa hở, sân bãi bên trong trang viên có thể dùng làm khu lỗ golf.

Lại gần vị trí sân bóng, lác đác có vài người đang tụ tập cùng nhau, Hứa Mạt tiến đến, còn có thể nghe thấy tiếng cười đùa của nhóm người đó, mỗi người đều dẫn theo bạn gái cùng mình.

Mà một thân hình thân trường ngọc lập cô đơn đứng ở một bên lại hiện ra vô cùng cao lớn thẳng tắp.

Áo sơ mi màu đen được căng lên bởi khung xương gầy gò và dẻo dai, nơi cổ áo để mở hai cúc áo, xương quai xanh lộ ra một nửa, ngón tay như ngọc cầm gậy nhẹ nhàng đánh bóng, cả người lộ ra vẻ tùy tiện lại phóng khoáng.

Đường nét sườn mặt trơn tru một đường đi lên là sống mũi thẳng với xương chân mày góc cạnh rõ ràng. Làn da trắng lạnh nổi bật bên dưới lớp áo sơ mi màu đen như một ma cà rồng đã ẩn sâu nhiều năm. Đây là một chàng trai trẻ nhìn từ góc chết cũng đều đặc biệt chói mắt. Trông anh khí chất bất phàm, vô cùng đẹp trai.

Giống như cảm nhận được gì đó, anh nhìn về phía Hứa Mạt. Khóe môi vốn đang hơi mím lại chợt cong lên thành một độ cong rõ ràng, lướt qua trong nháy mắt.

Anh đưa gậy đánh bóng đưa cho nhân viên sân bóng ở bên cạnh, lười biếng lau tay, hé mở bờ môi mỏng, "Đến rồi?"

Thẩm Thận nhấc chân, bước vài bước tới chỗ chuyên dùng để nghỉ ngơi ở bên cạnh rồi ngồi xuống, đôi chân thẳng tắp tùy ý vắt chéo. Anh hơi ngửa đầu về phía sau, duỗi tay với Hứa Mạt, "Qua đây."

Đám hồ bằng cẩu hữu* của anh ở bên cạnh thấy anh cuối cùng cũng nói chuyện, ai nấy đều ngầm hiểu liếc nhìn nhau, sau đó mập mờ mà trêu ghẹo vài tiếng.

*Hồ bằng cẩu hữu: không phải bạn thật sự, bạn xấu.

Lương Kình Tùng cười tiến lên lại gần: "Cô cuối cùng cũng đến rồi, vị đại thiếu gia này vừa mới về nước liền vênh váo, bày cái mặt thối kia ra, chả thèm để ý đến ai cả."

Mí mắt Thẩm Thận con chưa nâng lên, trực tiếp đạp cho anh ta một cái thật mạnh, Lương Kình Tùng nhe răng trợn mắt, tự giác ngậm miệng lại.

Hứa Mạt nắm lại tay anh, dựa theo sức anh mà ngồi xuống bên cạnh, cô không mở miệng nói chuyện, thoạt nhìn vừa yên tĩnh lại vừa ngoan ngoãn.

Anh vu.ốt ve tay cô một hồi, sắc mặt không còn âm u như lúc nãy: "Gần đây làm những gì?"

Hai người đã khá lâu không gặp mặt rồi, Thẩm Thận bởi vì chuyện hợp tác ngoại giao của công ty nên gần đây xuất ngoại hai tuần. Trong thời gian này, anh không liên lạc với cô, Hứa Mạt cũng tự mình hiểu rõ mà không làm phiền anh, yên tâm ở trong trường học.

Cho dù thông qua lời người khác biết được tâm trạng của anh không tốt, nhưng Hứa Mạt biết anh không có ý muốn trao đổi với cô. Lúc này anh muốn tránh né vấn đề này thì cô cũng liền thuận theo anh.

Đợi giọng nói du dương của anh vang lên, cô mới trả lời anh: "Ở trong trường luyện tập thôi, môn biểu diễn của em hơi nhiều bài."

Thẩm Thận không trả lời, dựa vào lưng ghế sô pha ở phía sau, cánh tay vắt qua bả vai cô, một tay vén mái tóc đang xõa trên gáy của cô lên, quấn quanh đầu ngón tay chơi đùa.

Hứa Mạt rũ mi, anh cách cô rất gần, hơi thở mát lạnh ùn ùn ập đến, đem đến sự tươi mát như biển cả, thoáng chốc giam cầm cô.

Anh cứ thờ ơ nhìn chằm chằm cô như vậy.

Từ góc độ này, có thể thấy được chiếc cổ thiên nga xinh đẹp, trắng nõn trơn bóng như ngọc của cô, khuôn mặt của Hứa Mạt vô cùng xinh đẹp, sống mũi thẳng, thanh tú, hàng lông mi đen tuyền đang khép lại, giống như bởi vì anh đang đánh giá mà hơi run rẩy.

Thẩm Thận ngồi thẳng người lại, nắm lấy cằm cô rồi nhẹ nhàng cắn một ngụm dưới cằm, không đau không ngứa.

"Hôm nay chúng ta ở đây."

Hứa Mạt ngẩng đầu lên nghi hoặc liếc nhìn anh.

Thẩm Thận lười biếng nâng mắt, "Sao vậy?"

"Không trở về chỗ của anh sao?" Hứa Mạt nghi hoặc và khó hiểu là cũng có nguyên nhân. Thẩm Thận không thích qua đêm ở bên ngoài, ngoại trừ dịp cần thiết, lúc hai người ở bên nhau đa số đều là ở nhà anh.

Anh cười lên, ghé lại gần vành tai cô, khuôn mặt nhϊếp nhân tâm phách* làm cho nhất cử nhất động của anh đều chứa ý vị khác biệt.

*Nhϊếp nhân tâm phách(摄人心魄): vẻ đẹp động lòng người, làm cho người khác bị mê hoặc, mất đi chính mình, giống như bị quỷ câu đi hồn phách.

"Gấp rồi? Không muốn ở đây?"

Hứa Mạt sững sờ, nhẹ nhàng cắn môi, không muốn đi sâu vào chủ đề này.

Thẩm Thận rời đi, giọng nói có chút trầm thấp, "Nơi này cách trường em khá gần, sáng sớm ngày mai đưa em trở về."

Hứa Mạt đáp lại một tiếng, nhưng vẫn nhớ kỹ lời của bác Tần, cô kỳ thật không biết làm sao dỗ cho anh vui. Rất nhiều chuyện của Thẩm Thận, anh không nói ra thì cô cũng không biết được.

Nghĩ đến điều này, cô thăm dò mà nói, "Được rồi, chờ chút nữa để em gọi điện cho bạn cùng phòng."

Thẩm Thận có chút nghi ngờ hành động này của cô, tính cách của Hứa Mạt khiến cho cô rất nhiều lúc cũng không thích chủ động.

Anh tùy ý hỏi thử, "Như thế nào, nhớ anh rồi?"

Hứa Mạt nhanh chóng đáp lại một tiếng, lí nhí giống như tiếng muỗi kêu nhưng Thẩm Thận vẫn nghe thấy được.

Âm thanh rất nhẹ nhưng cũng rất mềm mại êm dịu, anh vốn dĩ không có cảm giác gì quá lớn nhưng lúc này trong lòng lại nổi lên ý tứ không rõ, ngứa ngáy đến quấy nhiễu người.

Anh liếc nhìn mấy tên đàn ông đang ở bên cạnh cố ý xem kịch vui, Thẩm Thận kéo cô đứng dậy, "Anh dạy em đánh golf."

Lương Kình Tùng đang ôm một cô em ở bên cạnh ăn dưa* liền khụ một tiếng, suýt nữa sặc chết bản thân.

*Ăn dưa(吃瓜): nhiều chuyện

Mặt trời mọc đằng tây à.

Từ "dạy" này thật sự không giống như lời Thẩm Thận sẽ nói ra.

Tấm kính của cửa sổ sát mặt đất vừa sạch sẽ lại trong suốt, phản xạ ánh nắng ấm áp của ngày thu.

Cái bóng dừng trên khuôn mặt của Thẩm Thận, le lói mờ ảo, phác họa ra đường cong kiêu ngạo đẹp mắt của anh.

Hứa Mạt đi ra cùng anh, đến nơi hành lang giao tiếp giữa bãi cỏ và phòng bên trong.

Nhân viên sân bóng nhanh nhẹn đến đón, Thẩm Thận thấy vậy, không nhanh không chậm nâng mắt lên, "Ở đây không cần cậu nữa."

Người đó ngây ra, nhưng sau đó cũng thức thời rời đi.

Trong lúc không có việc gì, Hứa Mạt yên lặng đứng thẳng ở bên cạnh. Thực ra lúc bình thường, khi Thẩm Thận và cô ở bên nhau, anh sẽ thu lại rất nhiều lệ khí, cô giống như luôn có khả năng làm cho trái tim nóng nảy, bất an, bướng bỉnh của anh trầm ổn lại trong nháy mắt.

Anh nhướn mày, hai tay chống lên kệ bóng rồi nói với cô, "Qua đây."