Nhìn thấy kênh thế giới đang sôi sục, nhắc đến cái tên Diệp Ly như thể gặp phải ác ma, Giản Hoài Ninh không khỏi ngẩn người.
Ký ức dường như trở nên mơ hồ, bảy năm thời gian trôi qua như nước chảy, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Trong ký ức của Giản Hoài Ninh, Diệp Ly là tiểu đồ đệ của cậu.
Diệp Ly trong ký ức luôn mặc một bộ giáp Hiệp Khách mỏng, mang theo một thanh kiếm gỗ mục nát, lẽo đẽo theo sau cậu.
Lúc đó Giản Hoài Ninh tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ.
Chàng trai mười lăm tuổi vô lo vô nghĩ, gia đình giàu có, được mọi người yêu thương, trong game cũng vô cùng thuận lợi. Những người cậu quan tâm đều ở bên cạnh, đến nỗi sau này khi nhớ lại, cậu mới ngỡ ngàng nhận ra rằng, năm gặp Diệp Ly lại là khoảng thời gian hạnh phúc cuối cùng trong đời cậu. Chính vì vậy, những năm tháng sau này càng trở nên mờ mịt và cô đơn biết nhường nào.
Cậu vẫn nhớ mỗi lần đi phó bản cày cấp, cậu luôn dẫn đầu, thỉnh thoảng quay lại nói với tiểu đồ đệ: "Đứng ở đây đợi ta!"
Diệp Ly là một đứa trẻ ngoan ngoãn, mỗi lần được dặn dò đều ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ chờ cậu.
Có lúc Giản Hoài Ninh cày hết một tầng phó bản quay lại, vẫn thấy Diệp Ly đứng đó, giống như một chú cún con trung thành đang chờ chủ nhân triệu hồi.
Có lần Giản Hoài Ninh trêu chọc: "Ta bảo ngươi đợi là ngươi đợi thật sao?"
Diệp Ly là người ít nói.
Rất nhiều lần khi Giản Hoài Ninh thao thao bất tuyệt, Diệp Ly chỉ im lặng lắng nghe.
Giản Hoài Ninh tưởng rằng lần này cậu nhóc cũng sẽ lảng tránh câu trêu chọc của mình, đang định kết thúc phó bản thì thấy tiểu đồ đệ luôn im lặng gõ chữ: "Vâng."
Chỉ là một chữ đơn giản, nhưng từ miệng Diệp Ly nghiêm túc nói ra, lại mang theo một sự hứa hẹn trang trọng đến lạ.
Đó là một buổi chiều bình thường.
Tiếng ve sầu râm ran ngoài cửa sổ như kéo dài mùa hè năm ấy, dài đằng đẵng.
Giản Hoài Ninh nhớ rõ mình đã mỉm cười, nói: "Không tin."
Diệp Ly không phản bác, chỉ có chút bướng bỉnh đứng trước mặt Giản Hoài Ninh. Bóng dáng tiểu Hiệp Khách có chút đơn bạc, đứng đó không nói gì, lại giống như đang hờn dỗi.
Bóng dáng trong ký ức dần mờ nhạt, trùng khớp với bóng người đứng ở phía xa.
Tên của vị Hiệp Khách cao lớn bị nhuộm đỏ bởi máu của kẻ thù. Gió núi thổi từ xa, lay động tà áo choàng gấm sang trọng. Anh bình tĩnh đứng đó, khí chất mạnh mẽ khiến người ta phải kính nể.
Anh vẫn lặng lẽ đứng đó.