Sau Khi Nhớ Lại Mật Khẩu Tài Khoản

Chương 3

Sau chuyện kia, Giản Hoài Ninh chịu đả kích quá lớn, nhiều năm sinh sống ở nước ngoài, tính cách càng thêm trầm mặc ít nói. Cậu như thể tự nhốt mình trong một chiếc vỏ an toàn, hoàn toàn khép kín với thế giới bên ngoài. Nhất là chuyện lần này, khơi lại chuyện cũ, cậu thật sự lo lắng Giản Hoài Ninh sẽ suy nghĩ quẩn.

Cứ tiếp tục thế này không ổn.

Tiêu Hoằng suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy mấy ngày nay cậu không ra ngoài được sao?"

Giản Hoài Ninh đáp: "Ừm, chắc là vậy."

Tiêu Hoằng đã có chủ ý: "Vậy cậu cũng không có việc gì làm nhỉ?"

Giản Hoài Ninh khựng lại, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Chắc là không, sao thế?"

Cậu tưởng người bạn thân có việc muốn nhờ cậu giúp đỡ.

Tiêu Hoằng liền chủ động lên tiếng: "Vậy thì vừa hay, tôi mang laptop đến cho cậu, cậu chơi game với tôi nhé!"

Chơi game.

Đã rất lâu rồi Giản Hoài Ninh không chơi game. Lần này về nước, tâm trạng cậu nặng trĩu, cứ nhắm mắt lại là những chuyện cũ không hồi kết lại ùa về. Trước đây, từng có một khoảng thời gian cậu rất thích chơi game, đó là cách giải tỏa áp lực và gϊếŧ thời gian tốt nhất đối với cậu. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, không biết từ bao giờ cậu không còn muốn động đến bất cứ thứ gì liên quan đến quá khứ nữa.

Cách giải tỏa áp lực và nỗi lòng, bất quá cũng chỉ là ngồi bên cửa sổ cho đến khi trời sáng trong mỗi đêm mất ngủ.

Giản Hoài Ninh nói: "Tôi không chơi game."

"Lừa ai đấy?" Tiêu Hoằng nói: "Tôi biết trước đây cậu rất thích chơi 《Thiên Cực》 mà, chúng ta chơi cái đó đi. Cậu không biết đâu, game Thiên Cực bây giờ hot lắm, được một công ty game mới tiếp quản, từ lối chơi cho đến đồ họa đều được nâng cấp, hiện tại là game online hot nhất trong nước, bạn bè tôi ai cũng chơi."

Giản Hoài Ninh im lặng một lúc.

Tiêu Hoằng hỏi: "Cậu quên rồi à?"

Sự im lặng ở đầu dây bên kia dường như kéo dài cả thế kỷ, khoảng lặng ngắn ngủi ấy, giống như một dòng sông ngầm lặng lẽ chảy, mặt nước phản chiếu ký ức của những thiếu niên năm xưa, rõ ràng mà xa xôi.

Cuối cùng...

Giọng nói của Giản Hoài Ninh vang lên, giọng nói trầm tĩnh hiếm khi có chút dao động: "Không quên."

......

Khả năng hành động của Tiêu Hoằng luôn rất đáng kinh ngạc.

Giản Hoài Ninh cứ nghĩ cậu ta chỉ nói đùa, không ngờ tối hôm đó, máy tính đã được gửi đến tận nơi. Ở trong phòng cách ly chẳng có gì để gϊếŧ thời gian, TV thì không có điều khiển nên cũng đành bỏ.

Máy tính không đặt mật khẩu, mở máy lên là dùng được ngay.

Giản Hoài Ninh ngồi trước bàn, nhìn thấy ngay biểu tượng game Thiên Cực màu xanh dương trên màn hình.

Tiêu Hoằng gọi điện thoại: "Tôi tải game cho cậu rồi đấy."

Giản Hoài Ninh vừa mở game vừa nói: "Thấy rồi."

Tiêu Hoằng nói: "Vậy cậu đăng nhập nhanh lên, tôi online chờ cậu rồi."

Giản Hoài Ninh đáp: "Để tôi tạo tài khoản."

"Tạo gì nữa, dùng tài khoản cũ của cậu kéo tôi theo là được." Tiêu Hoằng nói: "Tôi nhớ tài khoản cũ của cậu cũng ngon lành mà, kéo tôi là vừa!"

Tay Giản Hoài Ninh khựng lại trên bàn phím.

Tiêu Hoằng nói: "Chẳng lẽ quên rồi?"

Giản Hoài Ninh nói: "Để tôi thử xem."

Đã bảy, tám năm trôi qua, rất nhiều chuyện trước kia cậu không cố ý ghi nhớ, thậm chí còn cố ý trốn tránh.

Tiêu Hoằng chờ một lúc rồi nói: "Nếu không nhớ ra thì thôi vậy."

Giản Hoài Ninh nhấn enter, nhìn giao diện đăng nhập trên màn hình: "Đăng nhập thành công."

Tiêu Hoằng cũng hơi bất ngờ, thật ra lúc đầu khi đề nghị, cậu ta cũng không tự tin lắm, dù sao cũng đã là chuyện của bảy, tám năm trước rồi, năm đó Giản Hoài Ninh dễ dàng từ bỏ game, từ bỏ tất cả mọi thứ ở trong nước, bọn họ đều nghĩ rằng những thứ này không còn quan trọng với cậu nữa.

Nhưng mà...