Cuộc hôn nhân đó còn nhạt nhẽo hơn cả ở ghép với bạn cùng phòng. Giản Thời Ngọ không cam tâm, hắn vùng vẫy, hắn dùng đủ mọi thủ đoạn ti tiện hèn hạ để mong giành được sự chú ý của Thẩm Thành. Nhưng kết quả, hắn chỉ tự đẩy mình xuống vực sâu tăm tối. Thẩm Thành chưa bao giờ là một bình hoa để người khác tùy ý bài bố. Anh ta là một con sói hoang ẩn nhẫn, âm thầm ngủ đông, chờ đợi thời cơ. Bất cứ kẻ nào dám toan tính khống chế anh ta đều phải trả một cái giá cực kỳ thảm khốc.
Giản Thời Ngọ khẽ nhếch môi, cười nhạt một tiếng, nói: "Thầy ơi, em không cần đâu ạ. Em còn bài tập chưa làm xong, em về lớp trước nhé."
"À đúng rồi..."
Đi được hai bước, Giản Thời Ngọ lại quay đầu lại, nói với thầy giáo: "Thầy ơi, nếu được thì thầy đừng nói là em mua nhé. Cứ bảo là căng tin đang có chương trình khuyến mãi, tặng đồ ăn ạ!"
Khóe miệng thầy giáo giật giật, hỏi: "Sao lại thế?"
Cậu bé mũm mĩm đứng giữa nắng trưa vàng ươm, cười hề hề, giơ tay lên làm một tư thế siêu ngầu: "Học tập bác Lôi Phong, làm việc tốt không cần lưu danh ạ!"
"..."
Bây giờ học sinh học hành học đến mức đầu óc có vấn đề hết rồi sao?
Thầy giáo nói: "Trời ơi, em sợ gì chứ? Em bỏ tiền ra mua đồ, lại còn đích thân mang đến tận đây, đáng lẽ ra nó phải cảm ơn em mới đúng."
Giản Thời Ngọ giả vờ nghiêm túc: "Em sợ nó biết là em mua thì ăn không ngon miệng ạ."
Thầy giáo cứng họng.
Giản Thời Ngọ chắp tay vái vái thầy giáo, rồi sợ Thẩm Thành tỉnh dậy, ba chân bốn cẳng chạy mất.
Ánh nắng ban trưa xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào phòng y tế. Bên ngoài hành lang là tiếng ồn ào huyên náo của học sinh qua lại. Trên bàn, những món ăn còn đang bốc khói nghi ngút. Tiễn cậu bé mũm mĩm xong, thầy giáo hoàn hồn, liếc nhìn Thẩm Thành, hơi ngạc nhiên: "Em tỉnh rồi à?"
Thẩm Thành đang truyền nước, định ngồi dậy. Chiếc giường hơi lắc lư, cậu khẽ gật đầu.
Thầy giáo nói: "Trên bàn có đồ ăn, em đói thì ăn chút gì đi nhé."
Thẩm Thành dựa vào thành giường, liếc nhìn đồ ăn trên bàn, khẽ hỏi: "Cậu ta mua à?"
"Không phải cậu ta."
Thầy giáo vội vàng nói: "Căng tin tặng đấy."
"Vậy sao?" Thẩm Thành ngẩng đầu nhìn thầy giáo, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Em còn chưa nói là ai mà."
Không khí trong phòng bỗng chốc im lặng.
Giây phút này, đối mặt với một cậu bé 14 tuổi, thầy giáo lại có cảm giác lúng túng lạ thường. Nhìn Thẩm Thành cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc, không hiểu sao thầy giáo bỗng nhiên cảm thấy cậu thiếu niên này giống như một quân sư tài ba, thông minh tuyệt đỉnh, luôn bình tĩnh đứng trên bàn cờ, quan sát từng nước đi của mọi người, rồi ra tay đúng lúc, đúng thời điểm. Cậu ta thường xuyên im lặng, nhưng mỗi khi mở miệng đều khiến người khác phải dè chừng.
Mùa xuân ba tháng trời, đúng là cái thời tiết đỏng đảnh hết chỗ nói. Sáng ra còn thấy se se lạnh, giữa trưa đã nóng muốn xỉu, tối đến lại lạnh run cầm cập. Thời tiết thay đổi xoành xoạch như cô nàng thất thường, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.