"Vèo!"
Bóng bay sượt qua người hắn ta, rơi xuống đất ở khoảng không xa.
Giản Thời Ngọ cười ha hả, nhìn bộ dạng sợ ngây người của Quý Bắc Xuyên, thích chí: "Hù cho phát khϊếp!"
Vốn dĩ Giản Thời Ngọ chỉ muốn hù dọa tên nhóc đáng ghét này cho vui, ai ngờ đâu Quý Bắc Xuyên lại quê mặt thật sự, hắn ta nhặt bóng lên, tức tối ném về phía Giản Thời Ngọ: "Mày dám chơi bố mày à!"
Thực ra cú ném này cũng không chính xác lắm, Giản Thời Ngọ chỉ cần nghiêng người một cái là né được.
Cậu né sang một bên, lại thấy quả bóng bay lệch hướng, nhắm thẳng vào khu vực để dụng cụ thể dục, mà ở đó, có một thiếu niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi - Thẩm Thành.
"Cẩn thận!"
Giản Thời Ngọ thót tim.
Cậu như tên bắn lao về phía Thẩm Thành, chạy hết tốc lực, lao đến trước khi quả bóng rổ chạm vào người Thẩm Thành. Cậu bé mập mạp nhanh nhẹn bắt lấy quả bóng, nhưng vì mất đà, cậu ngã nhào về phía Thẩm Thành.
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, Giản Thời Ngọ chỉ kịp kêu lên một tiếng.
Rồi sau đó, trước khi cơn đau ập đến, Giản Thời Ngọ mở to mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thăm thẳm của Thẩm Thành, trong đáy mắt lạnh lùng ấy hiện lên tia kinh ngạc.
Giản Thời Ngọ lắp bắp: "Thẩm, Thẩm Thành, xin, xin lỗi."
Ngay sau đó, khi Giản Thời Ngọ còn đang bối rối không biết làm gì, cậu nghe tiếng Hầu Tử hét lên: "Hình như cậu ấy ngất rồi!"
!!??
Giản Thời Ngọ nhìn kĩ, thấy Thẩm Thành đang nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệt đáng sợ, hai mắt nhắm nghiền, thực sự đã ngất đi.
Quý Bắc Xuyên cũng chạy tới, la oai oái: "Giản Thời Ngọ, mày đâm cậu ấy bất tỉnh nhân sự rồi!"
Giản Thời Ngọ vội vàng áp tay lên trán Thẩm Thành, phát hiện trán cậu nóng hừng hực, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, lắp bắp: "Đâm cái đầu mày, cậu ấy sốt cao rồi, mày mau đi gọi thầy giáo thể dục đi, tao đưa cậu ấy đến phòng y tế!"
Chứng kiến sự việc bất ngờ, những đứa trẻ khác đều ngơ ngác.
Khi mọi người còn chưa hoàn hồn, Giản Thời Ngọ đã vác Thẩm Thành chạy như bay về phía phòng y tế, vừa chạy vừa hét lớn: "Cô ơi, cứu người với!"
Tiếng hét thất thanh khiến cô y tá giật bắn mình.
Vốn định mắng cho một trận, nhưng khi nhìn thấy cậu bé bất tỉnh trên lưng Giản Thời Ngọ, cô vội vàng chạy tới: "Chuyện gì vậy, làm sao thế này?!"
Giản Thời Ngọ hổn hển: "Cậu ấy sốt cao rồi ạ."
Cô y tá kiểm tra trán Thẩm Thành, kinh hãi: "Cao thế này cơ à, sao lại để nặng thế này, gia đình không ai phát hiện ra sao?"
Nghe vậy, Giản Thời Ngọ chột dạ, cậu nói: "Cô ơi cứu cậu ấy trước đã."
Cậu bé mập mạp cuống quýt, hốc mắt đỏ hoe, cậu luẩn quẩn bên cạnh Thẩm Thành như một chú gà con lạc mẹ, sự lo lắng và chân thành không thể giả dối, khiến cô y tá phì cười: "Không nguy hiểm đến tính mạng đâu, cháu đừng lo lắng quá, giờ phải hạ sốt cho cậu ấy trước, rồi tiêm một mũi. Nhìn cháu quan tâm cậu ấy thế, cháu là ai của cậu ấy vậy?"
Giản Thời Ngọ đứng hình như trời trồng, cả người đờ ra như pho tượng.
……..
Lời tác giả muốn nói:
Thẩm Thành: Vợ yêu của tôi đấy. (Cười gian xảo)