"Có việc gì?" Giọng nói của Thẩm Thành lạnh lùng vang lên khiến tay Cao Xán run lên, vội vàng rút lại. Bà ta bị ánh mắt ấy dọa sợ. Không biết từ bao giờ, đứa con trai ngày xưa bà ta muốn đánh là đánh, muốn mắng là mắng, lại trở nên xa cách và đáng sợ đến vậy. Càng lớn, khuôn mặt nó lại càng giống người đàn ông kia… Càng nhìn nó, trong lòng bà ta lại càng sinh ra nỗi sợ hãi vô hình.
Cao Xán lúng túng, nổi cơn thú: "Gia đình khổ sở nuôi mày ăn học, mày chính là định cướp tiền của ba mẹ mày sao!"
"Khổ sở?"
Một tia chớp xẹt qua ngoài trời, soi rõ căn phòng tối tăm trong chớp mắt, cũng khiến lời nói của Cao Xán trở nên nực cười.
Đáy mắt Thẩm Thành lạnh lùng như băng. Tuy vừa mới từ ngoài trời mưa gió bước vào, nhưng dường như lúc này, toàn thân cậu còn lạnh lẽo hơn cả cơn mưa kia. Cậu nhìn Cao Xán, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai.
Bị ánh mắt đầy vẻ giễu cợt của cậu nhìn, Cao Xán bỗng chốc câm nín. Bà ta cảm thấy khuôn mặt mình lúc này chắc hẳn xấu xí lắm, vừa hung dữ lại vừa đáng tiếc. Giống như một con hề đang diễn trò vậy.
"Không còn việc gì thì tránh ra." Thẩm Thành thu hồi ánh mắt, bước vào nhà vệ sinh, "ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại. Cánh cửa màu trắng loang lổ những vết ô mốc, cũ kĩ theo năm tháng.
Ngoài cửa, giọng nói nguyền rủa của Cao Xán lại vang lên: "Đồ vô lại! Nuôi mày lớn có ngày bị mày bán đi mà không hay!"
Vòi hoa sen phun những tia nước ấm áp lên người Thẩm Thành, nhưng dường như lại chẳng thể nào sưởi ấm được cơ thể lạnh cóng của cậu. Cậu nhắm mắt lại, tiếng mưa rào rào bên ngoài giờ đây lại giống như một lớp cách âm, ngăn cậu với thế giới ồn ào, ngột ngạt kia.
Đêm đã khuya. Và dài đằng đẵng!
……..
Bầu trời trong xanh cao vυ't, ánh nắng ban mai rực rỡ soi sáng sân trường, cũng là ngày đầu tiên các học sinh khối 10 chính thức bước vào trường cấp 3 danh giá. Cảnh tượng náo nhiệt hẳn lên bởi những tà áo đồng phục phẳng phiu, những bước chân đều đều tiến vào trường.
Giữa dòng người tấp nập ấy, Hầu Tử - cậu bạn thân từ thời cấp 2 của Giản Thời Ngọ - len lỏi đến huých vai hắn, tròn mắt ngạc nhiên: “Ê Thời ca, mặt mũi mày bị ai đánh thế kia?”.
“Cái gì?” - Giản Thời Ngọ uể oải đáp lại, đầu hắn từ tối qua đến giờ vẫn còn âm ỉ đau.
Hầu Tử giơ tay chỉ chỉ vào hai quầng thâm mắt rõ mồn một của hắn: “Trời ơi là trời, hai cái vành mắt gấu trúc này, tối qua mày đi đâu làm gì thế?”
Giản Thời Ngọ bực bội gạt tay cậu bạn, lầm bầm: “Tao có thể làm gì chứ…”
Câu nói còn chưa dứt, một bóng hình quen thuộc lướt qua khiến ánh mắt Giản Thời Ngọ theo phản xạ dõi theo. Ánh nắng ban mai dịu dàng phủ lên vai Thẩm Thành, tôn lên dáng người cao ráo, thẳng tắp cùng góc nghiêng lạnh lùng, hờ hững. Hắn ta vẫn mặc nguyên bộ đồng phục ngày hôm qua.
Quần áo ướt sũng cả đêm như thế, liệu có bị cảm lạnh không nhỉ?