Trọng Sinh Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 6

Khỉ nghiêm túc nói: "Trước đây cậu ta căn bản không thèm nhìn bức thư tình của mày, bây giờ còn có thể giúp mày sửa lỗi chính tả nữa."

"..."

"Trước đây cậu ta nhìn mày như nhìn chuột cống trong cống rãnh, bây giờ thì khác rồi."

Giản Thời Ngọ nhịn không được hỏi: "Khác thế nào?"

"Như nhìn một tên ngốc."

Giây tiếp theo, một tiếng hét thảm phá vỡ sự yên tĩnh của lớp học. Những học sinh vừa bước vào lớp đều quay đầu nhìn về phía cuối lớp, sau đó lại coi như không có chuyện gì xảy ra, dù sao thì những đứa con nhà giàu này đâu cần phải quan tâm đến những chuyện thường tình của thế giới.

...

Khoảng hơn một tiếng sau, giáo viên chủ nhiệm bước vào.

Hoàng Giai mặc một bộ đồ thể thao màu đen, tóc buộc đuôi ngựa, tay cầm cốc giữ nhiệt bước vào lớp một cách thong thả. Năm nay cô 34 tuổi, có thể coi là giáo viên chủ nhiệm lâu năm rồi. Đứng trên bục giảng, cô đẩy gọng kính dày cộp, hắng giọng: "Đủ người chưa?"

Học sinh chưa phân lớp, vẫn là những gương mặt quen thuộc của năm ngoái.

Lớp trưởng ngồi bàn đầu lên tiếng: "Báo cáo cô, đủ rồi ạ."

Hoàng Giai gật đầu nhẹ, cô vuốt vuốt tay áo, đổi tư thế: "Học kỳ mới rồi, theo lý thì nên đổi chỗ ngồi. Mọi người có ý kiến gì không?"

Trong suốt học kỳ một, phần lớn học sinh trong lớp đã nảy sinh tình cảm với nhau, có tình bạn cùng bàn, đương nhiên là không ai muốn đổi chỗ.

Hoàng Giai hỏi: "Không ai muốn đổi chỗ sao?" Cả lớp im phăng phắc. Ngay khi mọi người đang im lặng, bỗng có một giọng nói vang lên: "Thưa cô, em muốn đổi chỗ ạ."

Tất cả học sinh đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy Giản Thời Ngọ ở cuối lớp đang giơ cánh tay mũm mĩm của mình.

Hoàng Giai ngạc nhiên: "Giản Thời Ngọ?"

Giản Thời Ngọ đứng dậy, thẳng thắn nói: "Thưa cô, em muốn đổi lên bàn đầu ạ."

Trong lớp học dần dần vang lên tiếng cười khúc khích và những lời bàn tán xì xào. Đối với cậu công tử bột không học hành đến nơi đến chốn này, dù cậu ta làm gì, mọi người cũng sẽ nghĩ cậu ta lại bày trò nghịch ngợm gì đó, chờ xem kịch hay.

Hiển nhiên, giáo viên chủ nhiệm cũng nghĩ như vậy.

Hoàng Giai thở dài trong lòng: "Giản Thời Ngọ, em muốn đổi lên bàn đầu làm gì, ngồi với ai?"

Lời vừa dứt, tiếng cười trong lớp càng lớn hơn.

Đột nhiên...

Không biết ai đó buột miệng nói: "Cô ơi, chắc chắn là cậu ta muốn ngồi với Thẩm Thành rồi!"

Lời vừa dứt, tất cả học sinh đều phá lên cười.

Dù sao thì Giản Thời Ngọ cũng chẳng che giấu gì, cả lớp ai mà không biết cậu ta bám Thẩm Thành như sam, không ngờ ngày đầu tiên đi học đã táo bạo như vậy.

Hoàng Giai nhìn sang Thẩm Thành, nam sinh ngồi bàn thứ hai cạnh cửa sổ đang cúi đầu đọc sách. Ánh nắng dịu dàng chiếu lên người cậu, nhưng khuôn mặt nghiêng nghiêng lại lạnh lùng như băng, không chút biểu cảm, như thể không ai nhắc đến tên cậu, mọi chuyện đều không liên quan đến cậu. Dáng người có phần gầy gò nhưng lại ngồi rất thẳng, cậu như tách biệt với thế giới bên ngoài, từ chối giao tiếp.

Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ 14 tuổi, nhưng trên người lại mang một bầu không khí nặng nề.

Đó là học sinh mà cô vừa tự hào vừa đau lòng nhất.

Hoàng Giai thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Giản Thời Ngọ, trong lòng đã có quyết định. Nếu Giản Thời Ngọ thật sự muốn quấy rầy bạn học, cô là người đầu tiên không cho phép.

Cô hắng giọng, hỏi Giản Thời Ngọ trước ánh mắt tò mò của tất cả học sinh: "Tại sao em lại muốn đổi chỗ?"