Thật đáng sợ khi thất học
Bầu không khí lúc này có chút ngượng ngùng.
Cậu học trò mập mạp Giản Thời Ngọ lúng túng chui ra từ khe hở giữa bàn ghế, trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở dồn dập, ngực phập phồng lên xuống. Khuôn mặt tròn trịa hiện rõ vẻ kinh hoàng.
Giản Thời Ngọ giấu bức thư tình sau lưng, lắp bắp: “Thẩm, Thẩm Thành…”
Thẩm Thành khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cậu lấy đồ của tôi.”
“Tớ không có!”
Oan uổng, còn oan uổng hơn cả nàng Đậu Nga!
Rõ ràng, rõ ràng cậu chỉ là muốn lấy lại đồ của mình mà thôi.
Giản Thời Ngọ chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Thành, cảm giác rùng mình từ sâu trong tâm can khiến cậu run rẩy, chột dạ dời mắt: “Tớ thật sự không trộm đồ của cậu.”
Câu nói này, cậu thật sự rất ấm ức, đầu cúi gằm xuống. Vốn dĩ đã thấp hơn Thẩm Thành, giờ phút này cậu càng giống một chú chim cút nhỏ bé.
Thẩm Thành hơi nhướng mày, có chút ngạc nhiên.
Suy cho cùng, nếu là trước đây, Giản Thời Ngọ nhất định sẽ hùng hổ cãi lại, đừng nói là ấm ức, chỉ sợ còn cố tình lấp liếʍ, bám lấy cậu như sam.
Tuy nhiên…
Chuyện này không liên quan đến cậu.
Thẩm Thành vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, đứng bên cạnh bàn học, nói: “Tránh ra.”
Giản Thời Ngọ ngẩn người.
Thẩm Thành thậm chí không muốn dây dưa với cậu thêm một câu nào: “Tôi muốn vào trong.”
Giản Thời Ngọ lúc này mới hoàn hồn, vội vàng nhường đường cho Thẩm Thành đi vào. Ngay lúc hai người lướt qua nhau, cùng với động tác của Giản Thời Ngọ, đột nhiên…
“Bịch!”
Một tấm thiệp nhỏ từ trong phong bì thư tình trượt ra, rơi xuống đất. Đó là một trái tim rực lửa, bên dưới còn viết nguệch ngoạc chữ “loev”. Nhìn sơ qua cũng biết là thứ gì. Thật là xấu hổ muốn chết! Cậu đến đây là muốn lấy lại thư tình, không muốn Thẩm Thành nhìn thấy, muốn Thẩm Thành biết rằng bây giờ cậu không còn thích cậu ấy nữa, sau này sẽ không dây dưa nữa. Ai ngờ bức thư tình chết tiệt này lại giấu “hàng lậu” bên trong, lần này thì xong rồi, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan này.
……
"Không được..." Giản Thời Ngọ lẩm bẩm, "Không thể để Thẩm Thành nghĩ mình vẫn còn ý đồ đen tối được."
Ý nghĩ lóe lên trong đầu, Giản Thời Ngọ nhanh như chớp nhặt mảnh giấy lên, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Thật ra đây không phải thư tình tớ viết!"
Thẩm Thành đã ngồi xuống chỗ, vẻ mặt lãnh đạm, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Giản Thời Ngọ lấy một cái, giọng nói đều đều: "Vậy à?"
"Đúng vậy!" Giản Thời Ngọ nhanh trí bịa chuyện, "Là... là Khỉ viết đấy! Tớ thấy cậu ta nhét vào ngăn bàn của cậu nên mới lấy ra. Tớ nghĩ tuổi này cậu nên tập trung học hành, không nên để những thứ linh tinh này ảnh hưởng."
Cuối cùng thì Thẩm Thành cũng chịu quay đầu lại.
Giản Thời Ngọ thở phào nhẹ nhõm, giả vờ cầm tấm thiệp trên tay, lắc đầu ngao ngán: "Cậu nói xem cái tên Khỉ này, thật là... Không lo học hành, suốt ngày không biết nghĩ gì trong đầu."
Thẩm Thành khẽ nheo mắt.
Giản Thời Ngọ đứng thẳng người, khuôn mặt tròn trịa tỏ vẻ nghiêm túc, đôi mắt sáng long lanh nhìn thẳng vào Thẩm Thành. Bị ánh mắt sắc bén kia nhìn, cậu lại hơi chột dạ, lảng tránh ánh mắt. Trông cậu lúc này chẳng khác nào một học sinh nghịch ngợm bị giáo viên bắt quả tang.