Giản Thời Ngọ vội vàng nhận lấy túi đồ, đeo cặp sách rồi xoay người bước vào cổng trường.
Tiết trời đầu xuân vẫn còn se lạnh, nhưng có lẽ vì là trẻ con, dương khí thịnh nên cậu chẳng cảm thấy rét chút nào. Cặp sách trên vai chẳng có mấy quyển vở, len lỏi giữa dòng người, Giản Thời Ngọ vẫn đang cố gắng nhớ xem lớp mình ở đâu.
Đang đi thì bỗng có ai vỗ vai cậu một cái.
"Ê, Thời ca!"
Người đến là một cậu nhóc gầy gò như khỉ, đặc biệt là khi cười, càng giống khỉ hơn.
Giản Thời Ngọ ngẩn người: "Cậu là..."
Cậu nhóc kia vỗ ngực: "Ui cha, Thời ca của tôi ơi, là tôi đây, Khỉ đây, mới có mấy hôm mà cậu đã quên tôi rồi sao?"
Khỉ...
Giọng điệu quen thuộc cùng với khuôn mặt này khiến ký ức của Giản Thời Ngọ dần ùa về. Cậu nhớ rồi, đây là một trong những người bạn "cùng hội cùng thuyền" thời đi học của cậu. Nhà cậu ta cũng giàu, chẳng ham học như cậu, suốt ngày chỉ thích lêu lổng.
Giản Thời Ngọ mỉm cười: "Nhớ chứ, tôi đùa cậu đấy."
"Hù chết tôi!" Khỉ lắc đầu nguầy nguậy, "Tôi còn tưởng cậu bị ma nhập đấy!"
Nụ cười của Giản Thời Ngọ chợt cứng lại, trong lòng đang chất chứa tâm sự nên cậu không đáp lại lời trêu chọc của Khỉ.
Hai người, một béo một gầy, sóng vai nhau bước trên đường. Tay Giản Thời Ngọ vẫn còn cầm túi bánh mì mà Chân Mỹ Lệ dúi cho, bụng hơi cồn cào nên cậu lục xem có gì ăn được không.
Khỉ thò đầu lại gần, hỏi: "Gì đấy, quà cho Thẩm Thành à?"
Thẩm Thành? Tay Giản Thời Ngọ run lên, suýt chút nữa thì ném cả túi bánh đi. Nỗi sợ hãi từ sâu trong linh hồn khiến cậu khựng lại, đứng sững tại chỗ.
"Cậu sao thế?" Khỉ khó hiểu.
Giản Thời Ngọ đảo mắt nhìn những học sinh khác trên đường, ngực phập phồng. Một lúc sau, cậu trừng mắt nhìn Khỉ: "Không được nhắc đến Thẩm Thành nữa."
"Tại sao?"
Khỉ ngơ ngác gãi đầu: "Không phải cậu yêu Thẩm Thành đến chết đi sống lại sao... Ơ..."
Trên đường đến lớp học, cậu nhóc gầy gò bị tên mập ú lôi ra một góc khuất, bịt miệng lại. Giản Thời Ngọ gằn giọng: "Im miệng! Tôi nói là không được nhắc đến Thẩm Thành nữa!"
Tuy rằng động tĩnh của hai người rất nhỏ, nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Cuối cùng Khỉ cũng thoát khỏi "ma trảo", thở hổn hển. Nhưng ngay sau đó, cậu ta lại bị Giản Thời Ngọ lôi xềnh xệch vào một góc khuất.
Thân hình mập mạp của Giản Thời Ngọ thở dốc, cậu gấp gáp nói: "Bây giờ tôi không thích Thẩm Thành nữa. Đó là chuyện trước kia rồi, sau này cậu đừng nhắc đến nữa."
Thẩm Thành đã trở thành một bóng ma trong lòng cậu.
Đúng là trước kia cậu rất thích anh, thích đến mức nào?
Có lẽ là từ lần đầu gặp mặt vào năm lớp 1, Giản Thời Ngọ đã cảm thấy như gặp được tiên giáng trần, thích đến mức không thể kiềm chế. Cậu bám theo Thẩm Thành như hình với bóng, giống như cục kẹo cao su dính chặt đến mức không thể nào gứt ra.
Ở kiếp trước, cậu đã dùng quyền thế của gia đình để ép Thẩm Thành đính hôn với mình. Cậu kiêu ngạo, ngỗ ngược, không chịu học hành, là một tên pháo hôi điển hình, thậm chí trong cuốn tiểu thuyết kia cũng chỉ xuất hiện vỏn vẹn vài chương. Cuối cùng, cậu phải nhận lấy kết cục bi thảm trong một vụ tai nạn xe hơi. Gia đình phá sản, mẹ chết vì tai nạn xe, bố nhảy lầu tự tử vì nợ nần chồng chất, tất cả đều là vì cậu thích Thẩm Thành.
Cậu không nên thích Thẩm Thành.
Và cậu đã phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.
Khỉ vỗ vai Giản Thời Ngọ: "Này anh bạn, sáng sớm ra sao thế? Lại giỡn chơi à?"
Giản Thời Ngọ thoát khỏi dòng hồi ức, dựa người vào bức tường trong con ngõ nhỏ. Cậu đứng trong bóng tối, khuôn mặt tròn trịa trông có vẻ nghiêm trọng. Đôi mắt đen long lanh nhìn thẳng vào Khỉ, hạ giọng nói: "Không phải đùa."
Khỉ ngẩn người.
Là bạn bè nhiều năm, cậu ta có thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Lần này, cậu ta cảm thấy Giản Thời Ngọ dường như nghiêm túc thật sự.
Khỉ cau mày: "Thời ca... Chẳng lẽ trường mình có người còn đẹp trai hơn cả Thẩm Thành, khiến cậu từ bỏ người mình thích nhiều năm như vậy?"
Giản Thời Ngọ chửi thề một tiếng: "Trong mắt cậu tôi là loại người há sắc như vậy sao?"
"Chẳng phải sao?"
"..."
Nắm đấm của Giản Thời Ngọ siết chặt.