Có một chút yên tĩnh trên đường đến sân bay. Doãn Hàm ngồi ở ghế phụ thỉnh thoảng liếc nhìn ghế sau từ gương chiếu hậu, ánh mắt lần thứ ba dừng lại ở trên người Lâm Sơ. Lâm Sơ cong đôi mắt, cười nhẹ. Cậu có vẻ ngoài thanh tú pha chút ngoan ngoãn, vẻ ngoài xinh đẹp quá mức có thể dễ dẫn đến sự kiều diễm của phụ nữ, nhưng nó lại bị pha loãng bởi đôi mắt biến thành vầng trăng lưỡi liềm khi cậu cười. Doãn Hàm bị bắt quả tang đang nhìn trộm, vì thế chỉ có thể mở miệng mà hỏi cậu, mỉm cười chào hỏi: “Xin chào, tôi tên Doãn Hàm, tôi là bạn thuở nhỏ của Hàn Vọng Thu.”
Thái độ của anh rất thân thiện, Lâm Sơ mỉm cười nói: "Xin chào, tôi tên là Lâm Sơ." Hôm nay cậu cười rất nhiều, nhưng lần này có chút cứng ngắc, Doãn Hàm nhìn cậu mỉm cười, chỉ vào bàn tay đang ôm chặt đầu gối của cậu: “Cậu căng thẳng à? Sắc mặt như không được tốt.” Doãn Hàm đã chú ý tới Lâm Sơ từ lúc lên xe, từ cử chỉ nghiêm túc thắt dây an toàn, ngồi thẳng, tay miễn cưỡng đặt lên đùi.
Lông mày và đôi mắt giãn ra, trong mắt có chút ánh sáng, giống như một học sinh tiểu học lần đầu tiên đi dã ngoại mùa xuân, trên mặt hiện lên những mong đợi, cùng chút lo lắng không rõ, lại vừa mừng vừa lo. "Cậu chưa từng đến Diêm Thành bao giờ à?" Doãn Hàm điều chỉnh tư thế ngồi để có thể quay lại nói chuyện với Lâm Sơ, anh cho rằng Lâm Sơ căng thẳng vì sợ phải đối mặt với hoàn cảnh xa lạ: "Diêm Thành là thủ đô, Hơn nữa còn có rất nhiều địa điểm thú vị, khi nào anh đưa em đi chơi.”
Doãn Hàm chính là một phú nhị đại đào hoa, hay còn gọi là ăn chơi lêu lổng, những thứ khác hắn không giỏi, nhưng nếu nói về ăn nhậu chơi bời thì hắn lại hiểu biết rất cặn kẽ: “Đến đó sẽ biết, khẳng định tốt hơn thành phố B.”
Hắn không ngừng lảm nhảm, còn muốn nói gì đó, nhưng Hàn Vọng Thu lại liếc hắn một cái, Doãn Hàm đương nhiên sẽ hiểu ý thằng bạn thân mình, ngại ngừng sờ mũi, rồi dùng tay bịt miệng. Lâm Sơ vẫn cứ yên lặng quan sát, nụ cười trên môi càng mở rộng, sự căng thẳng dường như đã biến mất rất nhiều. Xe vượt qua đèn đỏ, dừng lại một lát, Lâm Sơ hơi thả lỏng tay, vẫn nhìn về phía trước. Mu bàn tay của cậu bị hắn liếc nhìn mấy lần, cố ý hay vô ý, cho dù Lâm Sơ lại tập trung lực chú ý nơi nào đó, hắn cũng theo tầm mắt nhìn sang một bên, ánh mắt Hàn Vọng Thu trong chốc lát đảo quanh. "Có đau không?"
Lâm Sơ ngơ ngác mấy giây, sau đó cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình. Da của cậu rất trắng, vết bầm trên mu bàn tay nơi bị kim đâm rất dễ thấy, nhưng đó chỉ là một mảng nhỏ, giống như một mảng màu lốm đốm vô tình xen vào trên bàn tay giống như như một tác phẩm nghệ thuật.
Như vậy thì cũng không thể tính là vết thương, thế nhưng bị Hàn Vọng Thu chú ý tới sao?
"Không đau." Lâm Sơ lắc đầu, cảm giác đau đớn của cậu không rõ ràng, có lẽ kiếp trước cậu ở bệnh viện quá lâu, khả năng chống chịu đau đớn dần dần cải thiện. Một số vết thương nhỏ chỉ đau sau khi được chú ý, và những vết bầm tím để lại sau khi tiêm loại này là không đáng kể.
Tuy nhiên, Lâm Sơ vẫn âm thầm bổ sung thêm một điều nữa vào ấn tượng trong lòng cậu về Hàn Vọng Thu - anh rất chú ý đến các chi tiết nhỏ.
Xe đậu gần sân bay, vé máy bay được đặt lúc bảy giờ tối, đủ thời gian để làm một loạt thủ tục như đăng ký. Lâm Sơ xuống xe, sau khi chân chạm đất, sắc mặt mới dần dần chuyển biến tốt đẹp lên, trong xe lực chú ý của cậu chuyển dời một chút, tình trạng cũng không tệ lắm.
Cậu đi phía sau mọi người cách hai bước chân, Doãn Hàm cũng giảm tốc độ, lại gần, hắn nhìn Hàn Vọng Thu đi phía trước, nhẹ giọng nói: “Anh nói nhỏ cho em biết, lão Hàn miệng cứng, lòng mềm, hắn nhìn rất uy nghiêm, mặt lạnh lùng. Như đang hù dọa người ta vậy? Kỳ thật, tính tình cậu ấy rất tốt và có trái tim dễ rung động."
Đối với loại người này thì họ không thể cưỡng lại được một con vật nhỏ bé mềm mại như cậu, đại khái không có sức chống cự.
Lâm Sơ nghe vậy mỉm cười, phối hợp mà nói: "Cám ơn anh, tôi hiểu rồi..."
“Cậu ấy không có khí chất, rất dễ hòa đồng.” Doãn Hàm lại nói thêm: “Cho nên sau khi đến Diêm Thành cậu không có gì phải lo lắng, cũng không cần lo lắng về những nơi xa lạ.” Anh cho rằng hành vi của Lâm Sơ suốt chặng đường là vì cậu sợ đến thành phố xa lạ. Đặc biệt nếu hắn đặt mình vào vị trí của Lâm Sơ, sẽ được gia đình cử đi kết hôn với một người đàn ông bạn mới gặp, và hắn sẽ sớm rời đi cùng anh ta.
Ai đều sẽ cảm thấy sợ hãi.
Doãn Hàm tự nhận mình lớn hơn Lâm Sơ vài tuổi, biết được suy nghĩ của Hàn Vọng Thu khi nhìn trúng Lâm Sơ, anh cảm rằng cậu giống như một con cừu nhỏ bị bắt cóc.
Hàn Vọng Thu đang đi ở phía trước đột nhiên dừng lại, ánh mắt liếc nhìn Doãn Hàm, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Sơ: "Cậu đang nói cái gì vậy?" Hắn dừng lại và đợi Lâm Sơ vài bước, rồi nhanh chóng lại đi cạnh nhau. Tâm trạng của Lâm Sơ thoải mái hơn thấy rõ, bởi từ khi ký bản hợp đồng kết hôn với Hàn Vọng Thu trong lòng cậu luôn hồi hộp và lo lắng. Nhưng sau khi thực sự tiếp xúc, cậu mới phát hiện Hàn Vọng Thu tốt hơn cậu tưởng tượng một chút, mọi người xung quanh cũng rất thân thiện.