Dì Lưu nhẹ nhàng gõ cửa, vẻ mặt đầy suy tư.
“Tiểu thiếu gia, hai ngày nay cậu đã không ăn cái gì cả. Có thế nào cũng phải ăn một chút chứ.”
Trong phòng hơn nửa ngày không truyền đến động tĩnh gì, dì Lưu lại đợi thêm một tí, mới nhẹ nhàng đặt khay đồ ăn ở cửa, u sầu mà nói: “Tiểu thiếu gia, tôi đem đồ ăn đặt ở cửa, cậu nếu đói bụng thì ra mà ăn một chút.”
Nói thì nói như vậy, chứ đồ ăn đã đặt ở cửa phòng đến lạnh ngắt trong 2 ngày mà đến lúc dọn đi thì vẫn còn vẹn nguyên
Dưới cầu thang xoắn ốc màu vàng kim, trên bàn ăn được trang hoàng lộng lẫy và tràn đầy tâm tư tinh tế của gia chủ, những cánh hoa huệ mỏng manh vẫn còn vương giọt sương sớm.
Cha Lâm, mẹ Lâm và Lâm Nhiễm lần lượt ngồi vào bàn ăn, ba người trông có vẻ thân thiết, so với Lâm Sơ đang tự nhốt mình trong phòng thì họ càng giống một gia đình hơn.
Nhìn dì Lưu đi xuống, cha Lâm nhớ tới Lâm Sơ vẫn còn đang giận dỗi, trầm giọng hỏi: “Nó vẫn không chịu xuống ăn tối à?” Dì Lưu khẽ gật đầu, muốn thay thiếu gia nói vài câu, cha Lâm đập đũa xuống bàn, nghiêm mặt nói: "Hồ nháo!" Lâm Nhiễm khẽ cau mày, tựa như đang lo lắng cho Lâm Sơ : "Chú, anh họ của con giận con phải không? Con nên đi lên xin lỗi anh ấy".
"Đói một hai bữa cũng không phải chuyện gì to tát đâu" Ngay cả mẹ Lâm lúc này cũng không mấy vui vẻ mà nói.
Bà nắm lấy tay Lâm Nhiễm, trong lòng càng thấy thương hại hơn: “Tiểu Nhiễm, con từ nhỏ đã là người nhạy cảm, nhưng tình cảm với nhau là xuất phát từ 2 trái tim. Với lại nó là anh họ của con, nó nhường con chút thì đã làm sao".
“Đúng vậy.” Cha Lâm đồng tình, ánh mắt tối sầm: “Nếu đói mấy ngày thì cũng không chết được, đến lúc không chịu nổi nữa thì đương nhiên sẽ ra ngoài.”
Dì Lưu lo lắng liếc nhìn cầu thang và thở dài.
Trong căn phòng tối tăm không có ánh sáng. Lâm Sơ hơi nhíu mày. Ý thức của cậu từ từ tỉnh lại, trải nghiệm nằm trên giường nhiều năm khiến cậu nhanh chóng thích ứng với thể trạng, cảm giác nóng rát trong bụng rồi lan khắp cơ thể ngay khi cậu tỉnh lại, cậu không khỏi cuộn tròn cơ thể lại. Chỉ hành động này thôi đã khiến ý thức của Lâm Sơ lại rơi vào trạng thái hỗn loạn. Chân của cậu...có thể cử động được rồi sao?
Thử động chân, trong mắt Lâm Sơ hiện lên một tia chờ đợi mà chính cậu cũng không nhận ra, hai chân cũng không còn yếu ớt như vô số lần trước. Lâm Sơ chớp mắt, giây tiếp theo anh nhận ra đây không phải là phòng bệnh luôn sạch sẽ trắng xóa mà là căn phòng anh có trong nhà họ Lâm.
Kiếp trước Lâm Nhiễm mới đến Lâm gia, cha Lâm và mẹ Lâm cảm thấy thương hại em họ vì cậu đã mất cha mẹ từ khi còn nhỏ và coi Lâm Nhiễm như con ruột của mình. Lâm Sơ cũng rất thông cảm với em họ mình nên đã đồng ý yêu cầu của bố mẹ. Đó là nhường phòng của mình cho Lâm Nhiễm.
Mà hiện tại, Lâm Sơ cậu lại trọng sinh.
Lâm Sơ nhịn không được muốn từ trên giường đứng dậy, thân thể đứng lên có chút suy nhược cùng choáng váng, ngón tay đột nhiên tóm lấy tất cả những gì có thể tóm được ở trước mặt. Đợi cho cảm giác choáng váng qua đi, anh mới chậm rãi mò mẫm đi ra cửa. Mở cửa, hai mắt Lâm Sơ đỏ hoe, nhìn trước cửa toàn là đủ loại thức ăn phong phú, cậu tùy ý cầm một chiếc bánh bao nguội nhét vào miệng, chưa kịp nuốt hết. Cậu đã lấy thêm các món khác rồi bỏ vào miệng. Bộ dạng nhìn như mấy đời chưa được ăn vậy.
Sau khi ăn gần hết mọi thứ trên đĩa, cảm giác nóng ở bụng cũng vơi đi.
Trên bàn ăn lộng lẫy không có ai, Lâm Sơ đặt đĩa xuống, nhìn khung cảnh ngoài cổng, con đường lát đá, khu vườn có hàng rào bao bọc, ánh nắng vàng óng từ từ lan tỏa, bụi bay mù mịt trong nắng..
Lâm Sơ nhịn không được đi về phía cửa, đang định bước ra khỏi cửa. "Anh họ?" Giọng nói nghi ngờ của Lâm Nhiễm vang lên, rất nhanh cậu trở nên thật hưng phấn: "Sao anh lại xuống đây? Anh đã tha thứ cho em rồi đúng không? Vừa lúc chú với thím cùng em đi lấy lễ phục. Anh cũng đi chung đi?”.
Theo phản xạ, Lâm sơ lùi lại, tựa như cơ chế tự động phòng thủ của cở thể anh gặp phải nguy hiểm, cơn đau từ đầu ngón tay đâm sâu vào da thịt khiến anh tỉnh táo lại. Xoay người lại, Lâm Sơ nhẹ nhàng lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt lộ ra một chút yếu đuối, không những không xấu xí mà càng giống một mỹ nữ ốm yếu vừa mới khỏi bệnh nặng.