Niếp Hành Phong ra khỏi khoang điều khiển, phía trước tia nắng ban mai ánh lên mờ nhạt, mặt biển trầm tĩnh, giống như màn nguy hiểm kinh tâm động phách tối hôm qua chỉ tồn tại ở trong trí nhớ của anh mà thôi.
“A, máy ảnh của tôi đâu? Có ai nhìn thấy không?”
Từ khoang điều khiển truyền ra tiếng kêu ầm ĩ của Giang Sanh, Niếp Hành Phong còn xem như không có nghe thấy, quay đầu nhìn Trương Huyền, mặt trời mới mọc chiếu vào trên gương mặt cậu, hiện lên một chút sắc vàng nhàn nhạt, Niếp Hành Phong trong lòng nóng lên tiến lên giữ chặt tay cậu, Trương Huyền quay đầu, hai người nhìn nhau cười.
“Niếp tiên sinh, này. . . . . . Cho anh.” Tiêu Vũ đuổi theo ra, nhìn thấy động tác tình cảm của hai người, cô hơi hơi do dự một chút, đem cây súng kia đưa cho Niếp Hành Phong.
Trương Huyền giành trước tiếp nhận, nói tiếng cảm ơn, Tiêu Vũ có chút xấu hổ, nhưng vẫn là mỉm cười đáp lại.
Trên đường quay về phòng nghỉ, Trương Huyền nhìn băng đạn, kêu lên: “Tôi chỉ dùng một viên, còn lại đều bị Trần Dục bắn sạch, xem ra đồ đệ lại phải viết báo cáo rồi.”
Súng cầm còn chưa nóng tay, đã bị Niếp Hành Phong lấy mất, “Đừng đùa, đây là súng của cảnh sát, để lát nữa tôi trả lại cho Ngụy Chính Nghĩa.”
“Cũng không có đạn, để cho tôi sờ cho đã nghiền một chút.”
“Thứ cậu nên sờ hẳn là bùa chú gì đó, như vậy nhìn sẽ oai hơn đấy.”
Trở lại khách phòng, Trương Huyền chạy tới tắm trước, toàn thân đều ướt đẫm, mang theo mùi mặn đặc trưng của nước biển, nước xối xuống từ vòi hoa sen, cậu nhìn tấm gương hơi nước mờ mịt trước mặt, tâm thần hơi hơi hoảng hốt.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Niếp Hành Phong cũng đi vào, Trương Huyền quay lại, cười nói: “Muốn cùng tôi tắm “uyên ương dục” sao?”
Niếp Hành Phong không trả lời, chính là từ phía sau ôm chặt lấy, đầu tựa vào trên vai cậu, hít sâu một hơi, thì thào nói: “Tối hôm qua tôi ly hồn, nhìn thấy có người vẫn dùng gậy sắt đánh cậu, tôi rất muốn cứu nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy cậu ở đâu cả. . . . . .”
Nhìn không thấy biểu tình của Trương Huyền, chỉ cảm thấy thân thể cậu hơi hơi cứng đờ rồi lập tức vỗ vỗ cánh tay của anh, cười an ủi: “Tha thứ cho anh lần này, lần sau nhớ rõ nhất định phải đúng lúc tới cứu tôi đấy, anh chàng đẹp trai.”
Niếp Hành Phong quay người Trương Huyền lại, nhìn thẳng cậu, hỏi: “Nói cho tôi biết, là ai tấn công cậu?” Trương Huyền không có việc gì không phải là cậu không hề bị thương, cái kẻ dám làm cậu, Niếp Hành Phong nghĩ mình tuyệt đối không thể buông tha cho hắn.
Ai ngờ Trương Huyền lắc đầu, “Tôi không nhớ rõ, tôi từ phòng đông lạnh chạy ra, vốn muốn gọi người tới giúp đỡ, cũng không biết tại sao lại bị té xỉu, đến lúc tỉnh lại đã bị Trần Dục bắt được, anh không phải nhìn thấy có người đánh tôi sao? Không thấy rõ diện mạo của hắn à?”
Chăm chú nhìn đôi mắt xanh như nước của Trương Huyền, Niếp Hành Phong chỉ đành uể oải thừa nhận có thể bởi vì bị đòn quá nghiêm trọng mà cậu đã quên mất đoạn trí nhớ kia.
“Chủ tịch anh lo lắng như vậy làm gì? Anh biết tôi là bất tử mà, vĩnh viễn sẽ không chết!” Nhìn đến trong mắt Niếp Hành Phong toát ra vẻ lo lắng, Trương Huyền nở nụ cười, tay quấn lên cổ anh, nhún người về phía trước, hôn lên môi anh.
“Trương Huyền. . . . . .”
Trương Huyền dùng hôn ngăn lại lời nói của Niếp Hành Phong, đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn lấy, nhu thuận vuốt ve lưỡi anh, kɧıêυ ҡɧí©ɧ mọi giác quan của anh, nước nóng rơi xuống, bao quanh lấy hai người đang dịu dàng ôm chặt nhau.
“Anh không biết là chiến đấu quyết liệt qua đi hẳn là đến cảnh tình cảm mãnh liệt để giải thoát khỏi mỏi mệt sao?” Trương Huyền mỉm cười nói.
Lưỡi mềm mại rời khỏi môi Niếp Hành Phong, chuyển sang đến bên tai anh, cuốn lấy vành tai nhẹ nhàng liếʍ, giọng nói lẫn ở trong hơi nước phát ra âm thanh từ tính dễ nghe, từng chút từng chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh.
“Trên người anh có rất nhiều vết thương. . . . . .”
Niếp Hành Phong trên người không hề ít chỗ bị thương, đều là do đánh nhau với Trần Dục lưu lại, miệng vết thương trên vai trái là nặng nhất, thâm thành một mảng lớn. Nhìn đến vết thương này, Trương Huyền nhíu mày, cúi đầu nhẹ nhàng liếʍ lên miệng vết thương, dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của chiếc lưỡi mềm mại vết thương khẽ nhói đau một chút, luồng nhiệt tùy theo sự di chuyển của lưỡi nháy mắt lan tràn toàn thân.
“Cậu đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi.” Giọng nói của Niếp Hành Phong có chút khàn khàn, rất ít khi thấy Trương Huyền nhiệt tình như vậy, anh nhìn cặp mắt xanh kia, nghĩ muốn đọc hiểu mục đích của cậu, nhưng phần tỉnh táo còn lại nháy mắt đã đình trệ trước thế tấn công nhiệt tình của Trương Huyền.
Trương Huyền hơi hơi nâng mi mắt lên, trong đôi mắt xanh thẳm xẹt qua ánh vàng nhàn nhạt, mỉm cười nói: “Tôi mà muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ một người, cũng phải nhìn xem người ấy có đáng giá tôi làm như vậy hay không đấy!”
Tiếng nói từ tính mà mị hoặc, đôi mắt mang sắc lam mềm mại như sắc màu trên đồ sứ, vuốt ve người yêu trong lòng, Niếp Hành Phong cảm thấy chính mình đang chìm trong một cảm giác say mê, là cảm giác anh vẫn một mực theo đuổi.
Cúi người ngậm lấy một bên đầu nhũ của Trương Huyền, vừa lòng nghe cậu phát ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, tay dịu dàng di chuyển trên cơ thể cậu, vuốt phẳng vùng mẫn cảm phía sau lưng cậu, sau đó lưu tuyến trượt xuống chỗ bí mật ở sâu bên dưới, chậm rãi đâm vào thăm dò.
“Ưʍ. . . . . .”
Nội bích đột nhiên bị ngón tay mát lạnh chạm vào, Trương Huyền nhịn không được kêu khẽ một tiếng, trừng mắt nhìn Niếp Hành Phong một cái, tựa hồ là oán trách anh thô lỗ, nhưng mắt xanh ươn ướt ngân ngấn nước đem oán khí tự động chuyển hóa thành kɧıêυ ҡɧí©ɧ, làm cho Niếp Hành Phong càng nhịn không được, rút ngón tay ra, ngược lại dùng cánh tay nâng chân cậu lên, đem du͙© vọиɠ từ từ đi vào, Trương Huyền bị anh đẩy người dán lên vách tường trên phòng tắm.
Niếp Hành Phong cử động thắt lưng, làm cho Trương Huyền run rẩy theo nhịp, đồng thời tay cũng đặt lên phân thân của cậu xoa nắn vuốt ve, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên những điểm mẩn cảm của cậu, trong lúc giao hợp hai người một lần nữa hôn đối phương, vừa phát tiết tình cảm mãnh liệt vừa cực lực đòi hỏi đối phương đáp trả. Sáng sớm là khoảng thời gian đàn ông hứng khởi nhất, chỉ chốc lát sau hai người đã cùng đạt tới cao trào, giống như những lúc trước, Niếp Hành Phong đem toàn bộ nhiệt tình rót vào trong cơ thể Trương Huyền xong mới chịu rút ra.
Trương Huyền tựa vào trên vách tường, hai tròng mắt khép hờ, nhiệt tình qua đi lưu lại hai má ủng đỏ, da thịt ở dưới đèn hiện ra vẻ tái nhợt như bị bệnh, nghĩ đến từ khi lên thuyền thân thể cậu vẫn mãi không tốt, Niếp Hành Phong trong lòng dâng lên áy náy, kéo vào cậu trong lòng, nói: “Thực xin lỗi, vừa rồi tôi quá hấp tấp.”
“Không sao, ôm tôi lên giường đi, nghỉ ngơi một lát là sẽ lập tức không có việc gì .”
Này vừa nghỉ ngơi chính là đến tận giữa trưa, cho đến khi tiếng chuông điện thoại inh ỏi làm Niếp Hành Phong tỉnh giấc, mơ mơ màng màng chạm vào di động, bật nghe xong mới biết được là ông nội Niếp Dực.
Ngày hôm qua sau khi điện thoại bị ngắt liên lạc thì gọi lại kiểu gì cũng không được, Niếp Dực biết đã xảy ra chuyện, sau khi tín hiệu bình thường ông liền gọi điện cho Tiểu Ly, nghe kể xong mới biết đại khái chân tướng sự việc, nhưng di động của Niếp Hành Phong mãi mà vẫn không có ai nghe máy. Kỳ thật Niếp Hành Phong không phải không nghe, mà là ngủ quá say, không có nghe thấy.
“Ông nghe nói Trương Huyền sau khi lên thuyền vẫn không được thoải mái, thằng bé không sao chứ?” Niếp Dực rất thích Trương Huyền, hỏi thăm cậu trước.
Niếp Hành Phong nhìn xem Trương Huyền, cậu cũng đã tỉnh, mắt xanh sáng loáng, thoạt nhìn rất có tinh thần.
Thấy là điện thoại của Niếp Dực, Trương Huyền liền đoạt lấy di động, nói: “Cám ơn ông nội quan tâm, cháu không sao, ông ở Australia chơi có vui không? Khi nào thì trở về? Đừng quên mang nhiều quà. . . . . .”
Giọng nói của cậu hơi hơi khàn khàn, lộ ra sự mệt mỏi cố hữu sau hoan tình, Niếp Hành Phong sợ tới mức vội đoạt lại di động, nói: “Mọi chuyện đã giải quyết xong, bọn cháu không có việc gì.”
Đối diện truyền đến tiếng cười lạnh của Niếp Dực: “Xem ra không chỉ là không sao mà có vẻ còn rất vui vẻ nhỉ, hoá ra là ông lo lắng hơi quá.”
Niếp Hành Phong cười gượng hai tiếng, đổi đề tài, “Ông nội, khế ước ngày hôm qua ông nói có phải là lấy chính người nhà mình làm tế phẩm hay không?”
“Phải” trầm mặc
một chút, Niếp Dực đáp lại: “Ta nghĩ năm đó bọn họ hẳn là đã ký phần khế ước kia, bởi vì sau khi rời khỏi đảo Kim Ngân không lâu ba gia đình bọn họ đều có người thân qua đời, Trần gia là đứa con cả của Trần Đạc, Bạch gia là một người vợ lẽ của Bạch Triết, mà Sở gia là đứa con mới sinh ra không lâu của Sở Chính Nam.”
Niếp Dực tựa hồ không muốn nói, nói ra vài câu này xong liền tính ngắt điện thoại, Niếp Hành Phong vội gọi ông, “Ông nội!”
“Sao vậy?”
“Không có gì, cháu chỉ muốn nói người Niếp gia chúng ta sẽ không ngu ngốc như vậy đi theo ma quỷ ký khế ước, nhân định thắng thiên, không phải sao?”
Niếp Dực nở nụ cười, giọng điệu trở nên thoải mái, “Xú tiểu tử, cháu hiểu được là tốt rồi.”
Vừa ngắt điện thoại, Trương Huyền liền hỏi: “Khế ước gì thế?”
Niếp Hành Phong đem chuyện khế ước hải thần giải thích một lần, nghĩ thầm rằng chính mình ngày hôm qua thật sự là bị quỷ mê hoặc, nhưng lại có thể hoài nghi ông nội cũng tham gia khế ước. Cha mẹ mất là chuyện xảy ra sau vụ khủng hoảng kinh tế, căn bản không liên quan gì đến ông nội.
Trương Huyền gọi điện thoại kêu cơm trưa, ngủ một giấc, tinh thần cậu hoàn toàn khôi phục , Niếp Hành Phong lên mạng, nhìn đến cả bàn ăn đầy ắp đồ ăn, không khỏi nhíu mày, “Cậu ăn nổi sao? Thân thể vừa tốt lên, đừng ăn loại cơm Tây không hợp khẩu vị này.”
“Ăn không hết, bất quá nhìn qua cho đã nghiện là được rồi, tôi đã gọi điện thoại kêu tiểu hồ ly đến đây, để bọn họ cùng giải quyết.”
Hoắc Ly cùng Tiểu Bạch rất nhanh đã tới, ba người ngồi xuống ăn cơm, thấy Niếp Hành Phong vẫn còn ngồi xem máy tính, Trương Huyền hỏi: “Anh tra tìm cái gì vậy?”
“Tùy tiện nhìn xem một chút, vừa vặn nhìn thấy một tin tức rất kỳ quái.”
Là báo tang vào nửa tháng trước về việc qua đời của vợ Sở Chính Nam, chết là vì do thiếu máu đầu choáng váng nên trượt chân ngã xuống lầu, trước khi tế sống lại phát sinh chuyện này, làm cho người ta cảm thấy cũng thật là quá mức trùng hợp.
Mặt khác, Niếp Hành Phong còn tìm đến một ít tư liệu có liên quan đến ba nhà Trần Sở Bạch. Đúng như lời Niếp Dực nói, việc kinh doanh của ba nhà bọn họ không có bị cơn khủng hoảng kinh tế lần đó càn quét, mà quỷ dị là không ngừng lên cao, bị các học giả kinh tế công bố là kỳ tích thương giới, hơn nữa ở cùng thời kì bọn họ đều có người nhà qua đời, cho nên, hai mươi năm sau, khi công việc kinh doanh lại suy tàn, bọn họ lại ăn nhịp với nhau, cùng phát rồ lên kế hoạch tiếp tục cùng hải thần định khế, ba quan tài gỗ kia chính là chuẩn bị cho người chết.
Lần này người Sở Chính Nam chọn chính là Sở Ca, Bạch Tiên Khải chọn Tiêu Vũ, bọn họ cũng không là nhân vật trọng yếu trong gia tộc, hơn nữa lấy danh nghĩa kết thân để che đậy, cho dù gặp chuyện không may, cũng không ai hoài nghi, còn Trần Đạc lại là ông già mang bệnh tật, ông ta chết càng không làm cho người ngoài chú ý.
Chính là bởi vì bệnh tình Trần Đạc chuyển biến xấu, bọn họ không có thời gian đi trước tìm hải thần, chỉ có thể dùng tàu biển chở khách ra biển làm cơ hội để mang Trần Đạc cùng đi đảo Kim Ngân, vì sợ ông ta chết trên đường nên dùng các loại thủ đoạn để kéo dài sinh mệnh của ông ta, tình trạng cứng ngắc người của ông ta hẳn là do sử dụng thuốc quá liều nên sinh ra tác dụng phụ. Tuy rằng có thể nói Trần Đạc là tự làm tự chịu, nhưng việc làm của Trần Dục vẫn khiến cho Niếp Hành Phong không rét mà run, anh không thể tưởng tượng được một người vì giàu sang mà tàn nhẫn đến mức ngay cả người thân của mình cũng có thể thương tổn.
“Những người này thật đúng là phát rồ.”
Hoắc Ly nghe xong Niếp Hành Phong kể lại, hợp thời phát biểu cảm thán, Trương Huyền xì một tiếng, “Chỉ có thể nói nhân loại thật ngu xuẩn, trên đời này làm gì có cơm trưa miễn phí?”
“Chính là có bữa tối miễn phí a, Giang Sanh nói đêm nay trên tàu biển chở khách có mở party, hai người có muốn tham gia hay không?”
Nhóm lái tàu đã đem sự cố của tàu biển chở khách cùng chuyện của Trần Dục báo lại cho công ty, Tàu Thiên Dương đang ở trên đường quay về địa điểm xuất phát, vì danh dự của công ty, tập đoàn Vạn Hoa đã quyết định miễn phí phục vụ toàn bộ hành trình du lịch lần này.
“Muốn!” Trương Huyền đối với hai chữ miễn phí luôn luôn không sức chống cự , vội vàng gật đầu đáp ứng: “Thuận tiện đi sòng bạc thử vận may xem sao, chủ tịch thích nhất, có phải hay không?”
Hoắc Ly và Tiểu Bạch đồng thời cùng quay đầu xem Niếp Hành Phong, anh hết sức bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, dùng trầm mặc để đáp lại.
Đến tiệc tối, lái chính thay thế thuyền trưởng, đọc diễn văn giải thích nói tàu biển chở khách vì tối hôm qua gió lốc xảy ra nên xuất hiện vài trục trặc nhỏ, vì an toàn tạm thời trở về địa điểm xuất phát, sau khi nghe nói toàn bộ hành trình là miễn phí, khách du lịch đại khái cũng không có gì dị nghị. Phó nhì cùng Lục Bình còn có một ít hành khách bị thương trong sự kiện biển động hôm qua đã được trực thăng cứu viện đưa đến bệnh viện; Bạch Tiên Khải vì kinh hách quá độ mà thần trí dại ra, bác sĩ Đỗ kiểm tra xong nói ông ta tinh thần không ổn định, không thể lên máy bay, cho nên vẫn là lựa chọn để ông ta cùng đi thuyền trở về địa điểm xuất phát.
Các thành viên của câu lạc bộ tâm linh cũng tham gia yến hội, bất quá bọn họ thoạt nhìn tựa hồ không có tinh thần, chỉ có Chu Lâm Lâm khi nhìn thấy Niếp Hành Phong liền hướng anh nhiệt tình ngoắc.
Niếp Hành Phong đang muốn lại đó chào hỏi, đột nhiên nghĩ đến cái gì nên dừng bước, rồi mỉm cười để đáp lại, nhìn đám người trẻ tuổi ở xa xa kia, nhẹ nhàng nói: “Đi một ngày đàng học một sàng khôn, hy vọng bọn họ có thể thông qua chuyện này mà trưởng thành hơn, nhất là Sở Ca.”
Ai lại nghĩ rằng vì tài phú thân nhân sẽ xuống tay với mình? Việc Sở Chính Nam làm đã dạy cho bọn họ một khoá giáo dục xã hội rất sâu sắc – cuộc sống sẽ không vĩnh viễn tốt đẹp, còn hơn cả thần ma quỷ quái mà bọn họ nghiên cứu, lòng người có lẽ càng đáng sợ.
“Ầy.” Lời cảm thán thật là tẻ nhạt, Trương Huyền chạy tới chọn món mình thích, đem lời nói của Niếp Hành Phong quăng qua một bên.
“Tiểu Ly. . . . . .” Niếp Hành Phong chuyển mắt, phát hiện Hoắc Ly mang theo Tiểu Bạch chạy tới cùng Giang Sanh học nhảy điệu clacket, thật không hiểu là chính mình tình cảm quá phong phú, hay là hai huynh đệ nhà này thần kinh quá thô.
Nhạc khúc du dương vang lên, vũ hội bắt đầu, một ly rượu nho đưa tới trước mặt Niếp Hành Phong, là Tả Thiên, anh ta một thân âu phục trắng, khí độ tao nhã, hoàn toàn không có một chút liên hệ gì đến danh hiệu thám tử tư.
“Sao lại không đi khiêu vũ?”
“Bạn nhảy của tôi đang bận.” Nhìn thấy Trương Huyền đang ở xa xa cẩn thận chọn món, Niếp Hành Phong mỉm cười, hỏi lại: “Anh hình như cũng rất nhàn nhã, không vội đi tìm người đã thuê anh sao?”
Tả Thiên nhún nhún vai, “Tôi không tính toán tìm hắn, dù sao mọi chuyện đã được giải quyết, thù lao hắn cũng đã trả cho tôi rồi.”
Nhiệm vụ của anh là sưu tập tư liệu phạm tội của ba nhà Trần Sở Bạch, cũng thu thập được không ít thông tin, bất quá trong ba người này đã có hai người tử vong, một người thành người liệt nữa người, anh nghĩ cho dù không có tư liệu, người thuê cũng có thể rất vừa lòng.
“Bạch tiểu thư cũng tới tham gia vũ hội, xem ra lão già kia bệnh tình cũng không phải quá nặng.” Nhìn đến Tiêu Vũ mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen xuất hiện, Tả Thiên cười nói.
Tiêu Vũ tựa hồ rất chăm chút trang điểm và chọn trang phục, lễ phục dạ hội mềm mại uốn lượn theo đường cong thân thể của cô ta đến mức yểu điệu, tóc dài bối tròn lên, tăng thêm vẻ thành thục của phụ nữ, cô đứng trong đám người chần chừ trong chốc lát, phát hiện Niếp Hành Phong, mỉm cười đi về phía anh.
“Tiểu thư, đêm nay cô thật xinh đẹp.” Tả Thiên hợp thời khen ngợi.
“Cám ơn.” Tiêu Vũ lực chú ý rõ ràng đặt ở trên người Niếp Hành Phong, đối với lời bắt chuyện của Tả Thiên chỉ là theo lễ phép đáp lại, lại hỏi Niếp Hành Phong, “Thương thế của anh thế nào ?”
“Chỉ là vết thương nhỏ, không việc gì.” Những vết thương khác đã sớm biến mất sau khi được Trương Huyền hôn nhẹ, Niếp Hành Phong vẫn là lần đầu tiên thấy Trương Huyền dùng hôn để chữa thương, nói thực ra, phương pháp kia thật đúng là kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Ông nội cô đã đỡ chưa?”
“Không tốt lắm, cha tôi đang chăm sóc cho ông ấy.” Tiêu Vũ nói được rất bình thản, cô vốn vẫn ở riêng, cảm tình với người nhà họ Bạch cũng không sâu sắc, Bạch Tiên Khải bệnh nặng không có ảnh hưởng quá lớn đến cô.
Cô nhìn Niếp Hành Phong, trên mặt hiện lên nụ cười, hơi ngượng ngùng hỏi: “Niếp tiên sinh, tôi có thể mời anh nhảy một điệu không?”
“Thật xin lỗi, tiểu thư, tôi đã có vương tử rồi.”
Niếp Hành Phong đem cốc rượu đặt lên trên bàn, nho nhã lễ độ cáo từ rời đi. Thấy Tiêu Vũ si ngốc nhìn bóng dáng anh, Tả Thiên nhún nhún vai, thực rõ ràng là cô hoa rơi cố ý, người ta nước chảy vô tình, cơ hội tốt có thể nào buông tha, vì thế tự đề cử mình: “Tiểu thư, tôi cũng không tồi đâu, không bằng suy nghĩ một chút đi?”
Rất không may bị phớt lờ, Tiêu Vũ cắn chặt môi dưới, không nói nữa, xoay người cũng không quay đầu lại tiêu sái
đi ra ngoài.
Niếp Hành Phong đi đến bên cạnh Trương Huyền, với tay đem khay ăn cậu cầm trong tay đặt sang một bên, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi tôi có thể may mắn mời cậu nhảy một điệu không, vương tử?”
Ánh mắt Trương Huyền lưu luyến từ chỗ thức ăn rồi quay lại, mỉm cười: “Không thành vấn đề, anh chàng đẹp trai.”
Âm nhạc chuyển sang vũ khúc xã giao tao nhã nhẹ nhàng, Niếp Hành Phong ôm lấy thắt lưng Trương Huyền lên sàn nhảy, Trương Huyền cũng không giỏi khiêu vũ cho lắm, chỉ trông vào vào sự dẫn dắt của Niếp Hành Phong.
Hai người chậm rãi nhảy, Trương Huyền đột nhiên thấp giọng hỏi: “Anh không biết là hai nam nhân cùng nhau khiêu vũ rất là kỳ quái sao? Nhìn xem sắc mặt những người xung quang chúng ta là biết.”
“Tôi tại sao phải xem sắc mặt của họ?” Niếp Hành Phong hỏi lại: “Luôn luôn đều là người khác xem sắc mặt tôi thế nào.”
Trương Huyền cười rộ lên, “Chủ tịch, tôi phát hiện tôi có điểm yêu anh mất rồi.”
“Nghe ý tứ của cậu giống như là trước đây không có yêu tôi?”
“Trước kia cũng yêu a, bất quá càng yêu tiền của anh hơn.”
A, lời này thật đúng là giọng điệu của Trương Huyền, Niếp Hành Phong nén giận hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”
Trương Huyền thật đúng là còn tập trung suy nghĩ, sau đó nói: “Đương nhiên là anh!”
Này coi như không tồi. . . . . .
“Không có anh, lấy tiền đâu ra?”
Tính nhẫn nại nháy mắt cuồn cuộn như nước sông Trường Giang, nụ cười trên mặt Niếp Hành Phong bắt đầu dữ tợn, “Vậy cậu rốt cuộc yêu tôi đến cỡ nào?”
“Vậy thì phải nhìn xem gia sản của anh là bao nhiêu, ôi. . . . . .”
Mu bàn chân bị người ta hung hăng dẫm, Trương Huyền đau đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, ngẩng đầu nhìn Niếp Hành Phong, anh vẫn mang vẻ mặt vân đạm phong khinh.
“Thật xin lỗi, không cẩn thận nhảy sai bước.”
Là cố ý đi? Bất quá cậu thích xem bộ dáng bị mình làm cho tức giận đến dựng lông của chiêu tài miêu. Trương Huyền mắt xanh hiện lên nét cười, “Không sao, dù sao tôi cũng thường xuyên bước sai.”
Nhấc chân hung hăng đạp, Niếp Hành Phong sớm có phòng bị, một động tác quay về là thoải mái thoát ra, khiêu vũ anh đã nhảy mười mấy năm, nghĩ muốn chơi cùng anh, Trương Huyền còn quá kém.
Càng đạp càng thất bại, Trương Huyền đành từ bỏ trò chơi ấu trĩ này, chuyển sang đề tài thực tế, “Nói thật, chủ tịch, nếu anh cân nhắc đem tất cả cổ phần công ty dưới danh nghĩa của anh cho tôi, tôi sẽ suy xét giao trái tim cho anh.”
“Một lời đã định!” Niếp Hành Phong cảm thấy được đề nghị này không tồi, đáp ứng thật sự rất thoải mái, “Tất cả đều cho cậu, dù sao cậu cũng là của tôi!”
“Chủ tịch, anh quả nhiên rất âm hiểm!”
“Quá khen.”
“Làm ơn đi, tôi không phải là đang khen anh. . . . . .”
“Tiểu Bạch, ngươi nói đại ca và Niếp đại ca hai người bọn họ có phải ngọt ngào đến phát ngán hay không?”
Hoắc Ly không thích khiêu vũ, học xong điệu nhảy clacket thì bỏ chạy ra khỏi sàn nhảy để nghỉ ngơi, trên chiếc bàn trước mắt đặt đầy các loại điểm tâm rượu ngon, đều là nó tự lấy cho mình, vừa ăn vừa xem Trương Huyền và Niếp Hành Phong.
“Không có, nhưng lại cảm thấy Trương Huyền có chút khác thường.”
“Đại ca tinh thần rất không tồi.” Hoắc Ly không có nghe hiểu được.
“Có lẽ là ta nghĩ nhiều .” Cứ cảm thấy Trương Huyền không giống như lúc trước, nhưng không giống chỗ nào lại không nói rõ được, Tiểu Bạch lúc lắc cái lổ tai, nhìn thấy hai người thân mật trên sàn nhảy, nó đem đáp án quy kết là giác quan thứ sáu của bản thân có vấn đề.
Nhảy xong một khúc, Niếp Hành Phong vàTrương Huyền trở lại chỗ ngồi, bỗng nhiên nhìn thấy ông già tóc bạc kia ngồi ở cách đó không xa, vội đi tới.
Ông lão đang uống trà một mình, nhìn đến Niếp Hành Phong, mỉm cười ra hiệu mời anh ngồi, Niếp Hành Phong ngồi xuống, nói: “Cám ơn ông đã bảo Tả Thiên giải vây cho chúng tôi.”
Anh kỳ thật chỉ là đoán, cũng không quá nắm chắc, ông lão lại nhướn mày một chút, cười nói: “Ánh mắt của cậu so với chính quy trinh thám như Tả Thiên còn lợi hại hơn, làm sao mà biết được?”
“Tay của ông. Ông hẳn là không có già như vậy.” Mu bàn tay ông lão tuy có nếp nhăn, nhưng so với tuổi này mà nói thì làn da vẫn là rất bóng loáng .
“Bởi vì đóng vai người già là sẽ không dễ dàng bị phát hiện.” Người đó giảo hoạt nháy mắt mấy cái, “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”
Hai người rời khỏi đại sảnh, Trương Huyền và Hoắc Ly cũng đi theo. Đi lên boong tàu, người đàn ông đó lấy tóc giả hoa râm trên đầu xuống, lại dùng khăn ướt xoa xoa trên mặt một hồi, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng, Hoắc Ly kìm lòng không đậu nói: “Chậc chậc, thuật dịch dung thời hiện đại nha.”
Người đàn ông cười nói: “Chỉ là bọt cao su mà thôi.”
Sau khi khôi phục nguyên trạng, ánh mắt ôn hòa trở nên sắc bén, gậy chống cũng ném đi, lộ ra khí phách uy nghiêm vốn có, xem tuổi bất quá chỉ hơn ba mươi.
“Là ai vậy?” Trương Huyền hỏi Niếp Hành Phong.
“Trình Duệ, em trai của vợ Sở Chính Nam.”
Trình gia là trụ cột vững chắc trong giới thời trang, Sở gia có thể đứng vững trong ngành sản xuất thời trang lâu như vậy, có liên quan rất lớn đến Trình gia. Trình Duệ là đứa con trai đầu của Trình gia, cũng là người quyết đoán nhất, Niếp Hành Phong từng cùng anh ta tiếp xúc qua vài lần, bất quá như thế nào cũng không ngờ tới chính là anh ta.
“Báo tin giả cho cảnh sát cũng là anh?”
Trình Duệ mỉm cười, không có trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Tôi biết chị tôi chết không phải đơn giản như vậy, cho nên bắt đầu điều tra Sở Chính Nam, sau lại phát hiện bí mật của bọn họ. Tôi sợ Tả Thiên một mình ứng phó không nổi, nếu sớm biết rằng các cậu sẽ đến, tôi sẽ không làm điều thừa như thế.”
“Anh hoài nghi Sở Chính Nam gϊếŧ chị anh? Nghe nói vợ chồng bọn họ quan hệ vẫn tốt lắm.” Niếp Hành Phong hỏi. Sát hại vợ đối với Sở Chính Nam một chút ưu đãi cũng không có, dù sao ông ta còn cần Trình gia viện trợ.
“Chủ tịch tôi khuyên anh nên xem nhiều phim trinh thám một chút, có trợ giúp đề cao IQ.” Trương Huyền cười nhạt, “Nhớ kỹ: khi có một trong hai vợ chồng tự nhiên tử vong, đối tượng đáng nghi nhất chính là vợ hoặc chồng, tài sản, nhân tình đều có thể trở thành động cơ.”
“Cũng không phải” Trình Duệ lắc đầu, “Động cơ gϊếŧ người của ông ta là bởi vì chị tôi đã biết việc hai mươi năm trước ông ta dùng chính con ruột của mình làm tế phẩm.”
Có thể là khi Sở Chính Nam thương lượng với đám người Trần Dục bị vợ vô tình nghe được, bà khϊếp sợ gọi điện thoại cho Trình Duệ, đáng tiếc lúc ấy Trình Duệ không ở, chỉ nghe được tin nhắn lại, nói phát hiện năm đó đứa con không phải là bị bệnh chết, mà là có nguyên nhân khác, còn nói hôm sau sẽ đi tìm anh nói chuyện, mà tối hôm đó anh liền nhận được tin tức chị gái trượt chân ngã lầu.
“Sở Chính Nam vì thân phận địa vị mà ngay cả con ruột cũng gϊếŧ, quả thực ngay cả súc sinh cũng không bằng!” Trình Duệ oán hận nói.
Năm đó Sở Chính Nam lựa chọn đứa con làm tế phẩm, ngoại trừ việc trẻ con chết sẽ không bị người khác hoài nghi, cũng là vì không nghĩ mất đi chỗ dựa vững chắc bên nhà vợ. Mấy năm nay Trình gia chiếu cố không ít cho ông ta, ông ta lại vẫn chưa thấy đủ, lại dùng mạng người thân để giao dịch với ma quỷ, Trình Duệ cảm thấy cái chết với ông ta mà nói thật sự là quá tiện nghi .
“Không nên vũ nhục súc sinh, động vật chúng ta cũng biết ‘hổ cũng không ăn thịt con’ nha!” Tiểu hồ ly cực lực sửa lại làm cho mọi người trừng mắt, may mà Trình Duệ xúc động phẫn nộ nên không chú ý tới.
Tiếng bước chân vang lên, Hướng Văn từ đối diện hoang mang rối loạn chạy tới, nhìn thấy bọn họ, vội hỏi: “Ai biết vị cảnh sát kia hiện tại ở đâu không?”
Ngụy Chính Nghĩa có thể còn bận vui vẻ ở bên trong, Niếp Hành Phong hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi tôi đi đưa rượu, nhìn thấy Tiêu tiểu thư bị người bắt đi, tôi không đuổi theo kịp, cho nên lại đây gọi người.”
Nghe ra tính nghiêm trọng của sự việc, Niếp Hành Phong vội gọi điện thoại báo cho Ngụy Chính Nghĩa, lại nói với Hướng Văn: “Mau dẫn chúng tôi đi.”
Mọi người theo Hướng Văn chạy xuống boong tàu bên dưới, tất cả mọi người đều tham gia tiệc đêm nên tầng một này có vẻ rất yên tĩnh, Hướng Văn chỉ vào mạn thuyền bên phải nói: “Tiêu tiểu thư chính là bị người bắt đi đến bên kia.”
Ngụy Chính Nghĩa vội vàng chạy tới, nghe Hướng Văn kể lại xong, nói: “Chúng ta lập tức phân công nhau tìm.”
“Có lẽ tôi biết cô ta bị bắt đi nơi nào.” Trình Duệ nói.
Nơi Trình Duệ mang mọi người đến chính là la bàn trên boong tàu, cũng là đỉnh boong tàu của tàu biển chở khách, chỗ này là nơi để các loại vệ tinh bắt sóng cũng là nơi cung cấp nguồn điện cho tàu, rộng rãi to lớn, trừ lúc bắt đầu khởi hành ra, bình thường không có người đến. Trình Duệ theo tư liệu Tả Thiên cung cấp biết được Trần Dục bọn họ từng mấy lần đề cập qua la bàn boong tàu, cho nên khi nghe nói Tiêu Vũ bị bắt đi, liền nghĩ tới nơi đó trước tiên.
“Tế sống cần không gian rộng lớn, nơi đó là thích hợp nhất.” Trình Duệ nói.
Ngụy Chính Nghĩa nghe không hiểu, “Gà tây?”
(Tế sống phiên âm là huójì , còn gà tây là huǒji nên bạn Nghĩa hiểu nhầm)
Vị cảnh sát bị phái tới điều tra tội phạm này thật là có đủ ngốc nghếch, Trình Duệ lười nhiều lời, chỉ nói: “Đi sẽ biết.”
Lối thoát hiểm trên la bàn boong tàu bị khóa, bất quá không làm khó được Trương Huyền, xoay vài cái liền đem khóa mở, Ngụy Chính Nghĩa ở bên cạnh nhìn mà líu lưỡi, “Sư phụ, người thật đúng là không gì làm không được a.”
Mọi người đi lên boong tàu, trên đỉnh boong rất sáng, trên mặt đất vẽ một hình tròn cổ quái rất lớn, bên trong vẽ nhiều đường giao nhau, điểm giao nhau có đặt mấy cây nến đang cháy, Tiêu Vũ bị trói tay ra sau lưng nằm ở giữa hình tròn, miệng bị dán lại, nhìn thấy bọn họ, lập tức vội vàng phát ra vài tiếng ưm ưʍ.
“Đáng chết, các ngươi nhanh như vậy đã chạy đến!” Bạch Tiên Khải hung tợn mắng.
Ông ta hoàn toàn khác hẳn với tình trạng dại ra lúc trước, ổn định đứng ở giữa hình tròn, thấy nghi thức bị cắt ngang nửa đường, mặt ông ta lộ vẻ dữ tợn, ngồi xổm xuống, dao trong tay để ở trên cổ Tiêu Vũ, nói với Bạch Tích đang đứng ở phía sau: “Đi ngăn cản bọn họ!”
“Cha. . . . . .”
“Phế vật, nhanh đi!”
Bị mắng chửi nhưng Bạch Tích vẫn không có cử động, ngược lại đem ánh mắt chuyển sang con gái. Ông bắt Tiêu Vũ đến đây đều là bị cha bức bách, hiện tại nhìn thấy nghi thức bị cản trở, trong lòng ngược lại cảm thấy thoải mái.
Trong nháy mắt mọi người đã xông tới, Bạch Tiên Khải cuống quít ép chặt con dao vào cổ Tiêu Vũ, quát: “Đều đứng lại, nếu không ta gϊếŧ nó!”
“Lão già chết tiệt, loại uy hϊếp này chỉ có thể tăng thêm hành vi phạm tội của ông mà thôi.” Ngụy Chính Nghĩa lấy súng ra nhắm về phía ông ta, trào phúng nói: “Xem ra nơi này phong thuỷ không tồi, không chỉ có thể trị tốt chứng si ngốc của ông, còn có thể chữa khỏi tật ở chân cho ông nhỉ.”
“Ta lập tức sẽ thành công, tại sao các ngươi cứ muốn tới ngăn trở? Ngươi, ngươi, còn có ngươi!” Ánh mắt Bạch Tiên Khải dao động ở trên mỗi người, cuối cùng nhìn thẳng Niếp Hành Phong, phẫn nộ rống to: “Niếp gia các ngươi mấy năm nay muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, còn chưa đủ nở mày nở mặt sao? Tại sao không để yên cho người khác phất lên! ?”
“Nhà chúng tôi có được thành tựu như ngày hôm nay, là dựa vào dốc sức đổi lại, không giống ông, dùng tính mệnh người thân để giao dịch.”
“Ngươi có cái gì tư cách ở trong này giáo huấn ta? Ông nội ngươi cũng làm việc giống như vậy, a. . . . . .”
Lưỡi dao đột nhiên bị Bạch Tích từ phía sau lủi đi lên cầm lấy, Ngụy Chính Nghĩa nhân cơ hội tiến lên, đem Tiêu Vũ kéo sang một bên, thấy nghi thức thất bại trong gang tấc, trong mắt Bạch Tiên Khải lóe ra hào quang cuồng loạn, lớn tiếng tê rống: “Buông!”
“Cha, từ bỏ đi, tất cả đều đã kêt thúc rồi. . . . . .”
“Không, sẽ không! Hải thần đã cam đoan chúng ta sinh thời gia tài thịnh vượng, như thế nào có thể chấm dứt? Chỉ cần có tế phẩm. . . . . .”
Máu từ lòng bàn tay Bạch Tích chảy xuống, Bạch Tiên Khải lại không chút nào để ý, dùng sức cướp đoạt dao, khí lực của ông ta đột nhiên trở nên vô cùng lớn, một cước đá văng con trai, dao giơ lên đâm về phía Tiêu Vũ, Ngụy Chính Nghĩa vội giơ súng lục lên, ai ngờ Bạch Tiên Khải vọt hai bước về phía trước, thân mình đột nhiên lắc lư, tay đặt lên ngực há to mồm thở dốc, rồi lập tức ngã xuống đất, sau khi run rẩy vài cái thì không thấy cử động nữa.
“Cha! Cha!” Bạch Tích nhào tới, vội vàng lục tìm trong túi áo, cũng kêu to: “Mau gọi bác sĩ đến, mau!”
Bác sĩ Đỗ rất nhanh liền chạy đến, cấp cứu một phen xong thì hướng Bạch Tích lắc đầu, “Cực độ kích động dẫn đến suy tim, thật xin lỗi, Bạch tiên sinh, xin hãy nén bi thương.”
“Tự làm bậy, không thể sống!”
Trên đỉnh boong tàu rất nhanh vây đầy nhân viên bảo vệ, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, Trình Duệ không muốn lưu lại, nói một câu tạm biệt xong liền nghênh ngang mà đi, Niếp Hành Phong cũng rời đi theo. Khi đi xuống la bàn boong tàu, anh quay đầu nhìn, thấy Bạch Tích còn quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, Tiêu Vũ ở bên cạnh khuyên giải, trên mặt đất cái trận đồ hình tròn kia dưới ánh sáng trở nên thảm đạm, trông giống như một chiếc mặt nạ hề trong hài kịch.
“Chủ tịch, chúng ta đi sòng bạc chơi đi.”
Trương Huyền đối với sòng bạc trên tàu biển chở khách đúng là nhớ mãi không quên, nghe cậu than thở, Niếp Hành Phong liếc mắt nhìn lại. Người này thật đúng là sinh tử tùy tâm, mới vừa có người chết ở trước mặt bọn họ, cậu lại giống như nửa điểm cũng không bị ảnh hưởng đến.
“Làm sao vậy?”
Đối mặt với ánh mắt kỳ quái Trương Huyền, Niếp Hành Phong nở nụ cười, “Không có gì, đi thôi, tôi sẽ cùng cậu chơi suốt đêm.”
Mỗi người đều có con đường của mình phải đi, mà bọn họ cũng không cần thiết phiền não vì những người không liên quan, không phải sao?
Thừa dịp Trương Huyền cùng Hoắc Ly ở sòng bạc chơi bàn xoay, Niếp Hành Phong gọi điện thoại cho Ngụy Chính Nghĩa. Ngụy Chính Nghĩa đang tận trung với cương vị công tác ghi chép khẩu cung của Bạch Tích, thấy Niếp Hành Phong gọi, thở dài một hơi, “Chủ tịch, đừng nói với tôi là mọi người lại phát hiện ra nghi thức tôn giáo quái dị gì đó nữa nhé.”
“Không phải, tôi là muốn cậu hỗ trợ điều tra một viêc.”