Tiểu Bạch gật đầu chắc nịch, nhìn Tạ Vãn U, cái đuôi lông xù bắt đầu vẫy.
Suốt buổi chiều vật nhỏ này núp trong tay áo nàng, Tạ Vãn U sợ Tiểu Bạch thấy chán, liền nắm lấy cái móng vuốt nhỏ màu hồng của nó, hỏi: "Nương suốt buổi chiều cứ nói chuyện với người khác, bảo bối có thấy chán không?"
Nương lần đầu tiên gọi nó là bảo bối, Tiểu Bạch cảm thấy hai tai mình bị từ này làm nóng, không nhịn được mà cụp tai xuống, nhưng đuôi lại vô thức vẫy nhanh hơn: "Không ... Chỉ cần được ở bên nương, làm gì cũng không chán."
Đúng là đứa con ngoan!
Tạ Vãn U nhịn không được mà xoa nó một cái, nghiêm túc nói: "Nương cũng vậy, chỉ cần được ở bên Tiểu Bạch, làm gì cũng có sức."
Tiểu Bạch nhỏ xíu, ngồi xổm trên bàn, nghe Tạ Vãn U nói, cái đuôi ngượng ngùng che mất bốn chân của mình.
Tạ Vãn U thấy lông trên đuôi nó hơi bẩn, sợ Tiểu Bạch liếʍ lông sẽ liếʍ phải nên ra sân múc ít nước giếng, lau rửa cho Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch bị lau rửa nhịn rồi lại nhìn, cuối cùng vẫn không nhịn được, do dự liếc nhìn Tạ Vãn U, lén lút quay đầu bắt đầu liếʍ bộ lông bị lau lộn xộn của mình.
Tạ Vãn U đã quen với hành động liếʍ lông của Tiểu Bạch, lúc đầu nàng còn ngăn cản, nhưng liếʍ lông là bản năng của Tiểu Bạch, không phải muốn đổi là đổi được.
Tạ Vãn U không đành lòng nhìn đứa trẻ ngồi không yên, đành để mặc nó.
Tạ Vãn U lo lắng nhìn Tiểu Bạch, suy nghĩ có nên trồng ít cỏ mèo hay không.
Tiểu Bạch ăn cỏ mèo xong,lông có mọc dài ra sáng bóng không?
Suy nghĩ mãi không ra, Tạ Vãn U quyết định rửa mặt cho tỉnh táo.
Bầu trời bên ngoài bỗng vang lên tiếng sấm, mưa như trút nước, lúc này Tạ Vãn U mới cảm nhận được từng cơn đau nhói ở chân.
Tạ Vãn U mới nhớ ra, nguyên chủ trước đây bị thương nặng, chân để lại di chứng, cứ đến ngày mưa là hai chân đau nhức.
Tạ Vãn U: "..."
Tạ Vãn U thở dài, buông xuôi nằm xuống giường.
Nàng rất giỏi chịu đau, chút đau này, thật ra cũng chẳng là gì.
Tạ Vãn U đang định gọi Tiểu Bạch đến ngủ thì bên cạnh đột nhiên có một cơ thể ấm áp áp sát, cái đầu nhỏ lông xù cọ cọ vào má, Tiểu Bạch khẽ hỏi: "Nương, chân của người lại đau rồi à?"
Tạ Vãn U có chút kinh ngạc, Tiểu Bạch cũng biết chân nàng đau sao?
Nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, Tiểu Bạch chưa từng biểu hiện ra...
Mỗi lần chân đau, nguyên chủ luôn chửi rủa Tạ gia một cách điên cuồng, chửi rủa tên nam nhân cặn bã trên đảo Bồng Lai khiến nàng ta mất đi tất cả, chửi rủa những kẻ khiến nàng rơi vào cảnh khốn cùng.
Cơn đau ở chân không thể giảm bớt, nỗi hận trong lòng không thể trút hết, nguyên chủ chỉ có thể trút giận bằng cách đập phá mọi thứ trong tầm, Tiểu Bạch cũng trở thành vật trút giận, nàng ta nắm chặt nó trong tay, hung hăng giật đứt từng mảng lông trên người nó.
Trong ấn tượng của nguyên chủ, Tiểu Bạch luôn kêu gào cầu xin, sau đó khập khiễng co ro vào một góc trốn tránh, rêи ɾỉ khẽ khẽ.