Điều này khiến Tạ Vãn U hiểu lầm rất nhiều về luyện đan, nàng cho rằng lần đầu tiên mình luyện ra một viên đan dược lỗi không phải là biểu hiện của người có thiên phú.
Nhưng nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Lâm chưởng quỹ và Mạc công tử, Tạ Vãn U nhận ra sự thật có lẽ không giống như nàng nghĩ.
Mạc công tử nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm viên đan dược màu đen trong lò, đột nhiên quay đầu nhìn Tạ Vãn U, cố gắng giãy dụa lần cuối: "Ngươi thật sự là lần đầu luyện đan sao?"
Tạ Vãn U: "Ừm... Đúng là như vậy."
Đôi mắt Mạc công tử đỏ rực vì ghen tị, ngửa mặt lên trời than thở: "Đời này ta ghét nhất là loại thiên tài như ngươi! Ông trời thật bất công!"
Tạ Vãn U: "..."
Lâm chưởng quỹ cũng rất phấn khởi, không những mời Tạ Vãn U đến phòng khách mà còn nhiệt tình sai tiểu nhị mang trà bánh ngọt đến cho Tạ Vãn U, bảo Tạ Vãn U đợi một lát, rồi vội vã bước ra ngoài.
Tạ Vãn U đoán Lâm chưởng quỹ hẳn là đi báo cáo chuyện của nàng với một vị nào đó của đan tông.
Quả nhiên, nhân tài ở đâu cũng được trọng dụng.
Tạ Vãn U không ngại Lâm chưởng quỹ tiết lộ tin tức của nàng cho người khác, thông qua ký ức của nguyên chủ, Tạ Vãn U biết thế giới này thiếu hụt luyện đan sư, thỉnh thoảng có luyện đan sư xuất hiện, sẽ trở thành đối tượng mà các môn phái tranh nhau kéo về lấy lòng.
Có câu nói dựa lưng vào cây lớn hóng bóng mát, Tạ Vãn U rất hiểu đạo lý này.
Hiện tại nàng thực sự cần một nơi có thể tạm thời che chở cho mình, để nàng có thể thoát khỏi mớ hỗn độn Tạ gia kia.
Tạ Vãn U vừa trầm tư, vừa thấy trà bánh ngọt mà tiểu nhị mang lên cũng không tệ, liền lấy một miếng bánh táo đỏ, lén lút đút cho vật nhỏ đang trốn trong tay áo.
Tiểu Bạch đang ôm cánh tay Tạ Vãn U tò mò nghe động tĩnh bên ngoài, bỗng ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, sau đó một miếng bánh táo đỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt nó.
Tiểu Bạch: “!”
Nó tiến lại gần ngửi ngửi, rồi cẩn thận cắn một miếng, hai má phồng lên, ngon đến mức híp mắt lại.
Ngay lúc Tạ Vãn U đắm chìm trong việc đút cho bé con nhà mình ăn không thể thoát ra được, thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói u uất: “Ta nói——”
Tạ Vãn U quay đầu lại, phát hiện ra vị Mạc công tử kia không biết từ lúc nào đã đi theo.
Tạ Vãn U gãi gãi cái cằm mềm mại của vật nhỏ, nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì không?"
Sắc mặt Mạc Tử Mão vẫn còn đen sì, trông có vẻ hơi bất đắc dĩ, nhưng thái độ thì không còn tức giận như trước nữa, miệng lẩm bẩm một cách khó chịu: "Ngươi luyện đan như thế nào... dạy ta với."
Tạ Vãn U không đến mức vì hai câu chế giễu trước đó của cậu ta mà nói lời cay nghiệt với cậu ta, nhớ lại tình hình lúc đó, thực ra nàng cũng không biết mình đã làm như thế nào: "Ta cũng không rõ lắm, lúc đó dường như trong cơ thể ta có thêm một sức mạnh, sau đó việc tinh luyện linh thảo trở nên vô cùng đơn giản."