Nó biết loại tròn tròn này, chỉ có thể dùng loại tròn tròn này mới có thể đổi được thức ăn
.
Trước đây, nương còn nói nếu không có thứ tròn tròn này thì sẽ bán nó đi đổi thứ tròn tròn.
Có phải nương muốn bán nó đi đổi thứ tròn tròn không…
Mắt Tiểu Bạch nhanh chóng ngấn lệ, nhưng không dám khóc thành tiếng.
Nương ghét nó khóc, không được khóc, khóc là sẽ bị bán đi nhanh hơn.
Tạ Vãn U không phát hiện ra sự khác thường của Tiểu Bạch, nàng đang suy nghĩ mười đồng tiền trong tay, trong lòng chỉ nghĩ phải làm sao để kiếm tiền nhanh chóng ở thế giới khác này.
Bốn năm trước, tu vi của Tạ Vãn U giảm mạnh, bây giờ chỉ còn thực lực ở giai đoạn Luyện khí tầng hai, ở Nhân giới, có thể nói là chỉ lợi hại hơn người thường một chút, dù sao thì ngay cả hộ viện của Tạ gia phần lớn cũng là Luyện khí tầng ba.
Tu vi không đủ, vậy thì chỉ còn cách đi làm thuê.
Cách Tạ gia không xa có một khu rừng Thượng Tuyền, người ta nói thượng nguồn của con suối chảy qua rừng Thượng Tuyền là giới tu chân, linh khí trong nước lan tỏa khắp nơi khiến cho trong rừng Thượng Tuyền có thể mọc linh thảo.
Một số tiệm thuốc sẽ chuyên thu mua những loại linh thảo này, một bó linh thảo nhỏ được bán với giá hai mươi đồng tiền, chỉ cần Tạ Vãn U hái đủ nhanh thì tạm thời có thể giải quyết được khó khăn trước mắt.
Nghĩ đến đây, Tạ Vãn U hơi thả lỏng một chút, ôm lấy vật nhỏ dỗ dành: "Không sao, chúng ta sẽ sớm có tiền thôi."
Không ngờ nàng vừa dỗ, Tiểu Bạch không những không được an ủi mà ngược lại còn run rẩy, khóc thút thít.
Tạ Vãn U giật mình, vội dùng mu bàn tay lau nước mắt cho nó: "Sao thế?"
Tiểu Bạch nức nở, ngẩng đầu lên khẽ cầu xin nàng: "Nương, đừng đổi Tiểu Bạch lấy tròn tròn... Tiểu Bạch không ăn nữa, Tiểu Bạch không đói chút nào đâu..."
Tạ Vãn U ngẩn ra, ngay sau đó mới hiểu ra, hóa ra đứa nhỏ này tưởng nàng sẽ bán nó để lấy tiền, nên rất sợ nàng bỏ rơi nó.
Mặc dù nguyên chủ đối xử với Tiểu Bạch rất tệ, nhưng trong lòng Tiểu Bạch, nàng ta vẫn là người thân không thể tách rời của nó.
Tạ Vãn U xoa đầu nó, vừa chua xót vừa buồn cười, lau nước mắt cho nó: "Ai nói nương muốn bán Tiểu Bạch lấy tiền nào? Tiểu Bạch đáng yêu như thế, nương không nỡ bán đâu."
Tiểu Bạch hít hít mũi, được khen đáng yêu thì hơi ngượng ngùng, nương chưa từng khen nó như vậy bao giờ.
Hình như nương thật sự khác trước rồi...
Nó chớp chớp mắt ngấn lệ, có chút do dự: "Thật không? Nhưng... Nhưng không có tròn tròn thì chúng ta phải làm sao?"
Tạ Vãn U ung dung thản nhiên nói: "Không có tiền thì đi kiếm tiền, chúng ta cùng nhau ra ngoài hái cỏ đổi tiền, được không?"
Tiểu Bạch không biết hái cỏ cũng có thể đổi được tiền, mắt nó sáng lên, gật đầu thật mạnh, cái đuôi rũ xuống bắt đầu vui vẻ ngoe nguẩy: "Tiểu Bạch sẽ giúp nương hái thật nhiều cỏ!"
Đứa nhỏ này thật đáng yêu, cũng rất ngoan ngoãn.