Ai trong cái huyện này mỗi khi nghe đến nhà họ Lý đều biết đến danh tiếng của cái nhà này. Phú ông họ Lý làm địa chủ cường hào nhiều đời nay, nhà ruộng vườn, đất đai nhiều vô kể. Trong phủ có biết bao nhiêu kẻ hầu người hạ. Đặc biệt là Phú ông đã gần bảy mươi tuổi mà có đến bốn bà vợ.
Bà Cả là lớn tuổi nhất, mọi việc hậu sự trong nhà từ trên xuống dưới đều một tay bà sắp xếp, quyết định. Mọi người trong nhà ngoài Phú ông ra thì lời nói của Bà Cả rất có trọng lượng. Bà Cả ngày thường luôn tỏ ra tịnh tâm, tấm lòng bồ tát mà ngày ngày niệm kinh phật. Nhưng trong lòng ra sao lại không một ai biết.
Bà Hai nhà này thì lại không được lành tính như bà Cả, tuy không có quyền lực như bà Cả nhưng bà Hai lại thuộc vào dạng ghê gớm, đanh đá. Ai mà động đến bà là bà không hề để yên cho kẻ đó. Ngoại trừ Phú ông và bà Cả thì bà Hai không hề để ai vào mắt. Đã ghét kẻ nào là ghét ra mặt.
Nói đến người hiền lành, nhu nhược nhất có lẽ là bà Ba. Ngày thường bà luôn tỏ ra điềm đạm, an phận thu thường, cũng không có về phe của ai.
Nói đến bà vợ xinh nhất, trẻ nhất của Phú ông thì phải nói đến bà Tư. Bà Tư lại là người nói chuyện dịu dàng, dễ nghe, lại biết cách nịnh nọt Phú ông nên rất được ông cưng sủng.
Có điều trong cái nhà nhiều đàn bà thế này không tránh khỏi chuyện đấu đá lẫn nhau. Ngoài mặt thì luôn tỏ ra chị chị em em thân thiết, nhưng bên trong có ai biết bọn họ ngầm hãm hại nhau ra sao.
Cũng chỉ có người hầu trong phủ mới biết được những chuyện như thế này.
Trong một căn phòng gỗ nhỏ phía sau sân nhà họ Lý, một cô gái có gương mặt xinh đẹp, ngũ quan cân đối, từng đường nét trên gương mặt đều rất sắc sảo đang nằm trên giường.
Cô gái bất chợt giật mình tỉnh dậy, hai mắt mở to, hai thở gấp gáp mà ngồi bật dậy.
Thanh Nhã giống như đang sợ hãi, hoảng hốt nhìn xuống đôi bàn tay của mình. Bất giác cô kinh hãi mà mơ hồ, vẫn chưa biết bản thân là đang sống hay đã chết. Cô ngồi đó tự mình lẩm bẩm.
" Mình...đã chết rồi sao? ".
Thanh Nhã tựa hồ đầu óc còn đang rơi vào mê man. Cô đưa tay lên day nhẹ vị trí thái dương, tự mình nhớ lại.
Rõ ràng một khắc trước cô cùng với đứa con trong bụng đã chết dưới lưỡi dao của người đàn ông đó, máu từ bụng cô chảy ra rất nhiều sau đó cô liền ngã quỵ xuống, trước mắt cô mờ ảo nhìn khung cảnh rừng núi hoang vắng, bóng lưng người kia rời đi cũng là lúc sinh mệnh của cô đã tắt.
Giờ này cô lại mở mắt ra, cô ngẩng đầu lên từ từ nhìn ngó mọi thứ xung quanh lại cảm thấy có gì đó không đúng. Khung cảnh này, căn phòng quen thuộc mà cô đã ở hơn chục năm này, và cả chiếc giường gỗ nhỏ này nữa. Mọi thứ đều rất đỗi thân quen. Không sai, đây chính là nơi ở của cô khi còn làm người hầu cho nhà Phú ông họ Lý.
Trong đầu Thanh Nhã lúc này rất mơ hồ. Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu cô lúc này. Tại sao cô lại xuất hiện ở đây. Rõ ràng...rõ ràng là cô đã chết rồi!
Ngồi thất thần một hồi lâu, Thanh Nhã sau đó liền định thần lại, cô lấy lại bình tĩnh mà hít một hơi thật sâu bước chân có chút run rẩy rời khỏi giường.
Cô chậm rì bước xuống giường, đưa tay lướt qua những đồ vật thân thuộc trong phòng. Từ cái bàn gỗ tròn cho đến khung cửa sổ gỗ. Thanh Nhã bất chợt dừng lại trước chiếc gương đồng hình dạng cầu dẹt. Cô ngắm nhìn dáng vẻ của bản thân trong đó.
Vẫn là cô gái trẻ mười tám đôi mươi với mái tóc dài được buộc gọn về phía sau, gương mặt trắng trẻo mềm mịn lại có chút hồng hào nhuận sắc. Đôi mắt to tròn lonh lanh cùng hàng lông mi cong dài khẽ rung. Hai hàng lông mày lá liễu cong cong xinh xắn, sống mũi cao vừa phải cùng đôi môi hồng nhẹ tạo nên tổng thể khuôn mặt xinh đẹp, khí sắc.
Cô mặc chiếc áo tấc màu nâu đen bên ngoài che đi chiếc yếm đào bên trong kết hợp cùng chiếc quần lĩnh đen. Đây chính là dáng vẻ thời trẻ của cô mà! Thanh Nhã không khỏi vừa sửng sốt, vừa bàng hoàng mà đưa tay lên chạm nhẹ vào gương mặt mềm mại của mình.
Cô tự hỏi chuyện này rốt cuộc là sao?
Ngay lúc cô đang không tìm được lời giải đáp cho chuyện này thì đột nhiên một yếu tố từ bên ngoài tác động vào. Giọng nói có phần già dặn của một người đàn bà trung niên vang lên từ ngoài cửa đi vào.
" Con Nhã! Mày đâu rồi. Giờ này còn định làm biếng không dậy à. Bà Tư gọi mày kia kìa ".
Thanh Nhã nghe rất kĩ cái giọng vang vang đanh đãnh của bà Dần- người hầu phụ trách công việc bếp núc trong nhà.
Bà Dần từ lúc cô còn nhỏ bước chân vào đây làm kẻ đầy tớ thì luôn nghiêm khắc với cô. Thái độ lúc nào cũng tỏ ra hách dịch mà bắt cô phải làm cái này cái nọ. Hồi đó cô mới chỉ là một cô bé 9 tuổi.
Một đứa bé 9 tuổi thì có thể làm được bao nhiêu việc chứ. Tuy cô luôn rất cố gắng làm hết các công việc từ rửa bát, giặt rũ quét sân nhưng bà Dần vẫn luôn có định kiến với cô, nhiều lần muốn dạy dỗ cô.
Thanh Nhã liếc nhìn bà Dần một cái, cô khẽ khàng cất giọng hỏi bà ta.
" Bà Dần, tôi sao lại ở đây? ".
Bà Dần nghe thấy cô nói như kiểu ngây ngẩn không biết gì như vậy thì khẽ cau mày, giọng sõng soàng lớn tiếng nói.
" Mày lại giở trò gì đây. Hôm qua mày bị té ngã xuống ao trong lúc đi giặt quần áo, nằm la liệt một ngày là đủ rồi. Giờ còn định kiếm cớ trốn việc hả! ".
Thanh Nhã nghe giọng quát nạt của bà, thoáng chốc cả người cô đờ ra, ánh mắt thất thần nhìn vào một khoảng vô định, lại bị người đứng trước mặt lớn tiếng đánh thức.
" Này! Này! Mày có nghe tao nói gì không? ".
Thanh Nhã hồi tỉnh, cô quay ra hỏi thêm bà Dần một số chuyện.
" Bà Dần, cho tôi hỏi một chút...cậu Ba...cậu Ba hiện tại đã trở về chưa? ".
Vừa nghe nhắc đến cậu Ba, bà Dần liền cau mày khó hiểu, giọng quát nạt lên tiếng.
" Mày bị khùng hả? Cậu Ba giờ vẫn đang lên thành phố học tập. Chẳng lẽ...mày nhớ cậu Ba hả? Mày đừng có tơ tưởng đến cậu chủ, bộ mày không biết thân phận của mình hay gì! ".
Thanh Nhã nhận được câu trả lời, sắc mặt vừa rồi còn đang tái nhợt, lông mày khẽ nhíu lại từ từ giãn ra. Cô lấy lại bình tĩnh, cười khẽ nói với bà Dần.
" Bà Dần, bà cứ ra trước đi. Lát tôi sửa sang quần áo xong sẽ ra sau. Bà cũng không muốn bị la mắng là không biết bảo tôi chỉnh chu quần áo có đúng không ".
Nhìn nét mặt gượm cười của cô, bà Dần tuy rất khó chịu nhưng cũng chỉ đành xoay người bỏ đi vì cô nói rất hợp tình hợp lí.
Thoáng chốc, bóng dáng của bà Dần liền biến mất khỏi tầm mắt Thanh Nhã. Lúc này cô liền sâu chuỗi lại những gì vừa mới xảy ra.
Từ chuyện cô đã chết đi cùng đứa con sau đó lại một lần nữa tỉnh lại vào thời điểm vẫn đang làm người hầu cho nhà phú ông. Mà vừa rồi hỏi ra mới biết vừa hay thời điểm này người đàn ông đó vẫn chưa trở về. Người đàn ông đã chính tay gϊếŧ chết cô, tên đại ác ma đó vẫn đang theo học ở trên thành phố. Vậy cho nên, cô là đang được ông trời chiếu cố cho sống lại một đời nữa.
Lần này tuy cô trở lại không đúng lúc còn nhỏ, có thể tránh không vào nhà họ Lý làm người hầu. Nhưng ít nhất cũng không phải trở lại khi quá muộn. Cuộc đời cô kể từ lúc bước chân vào nhà họ Lý đã là một sai Dần. Gặp được cậu Ba nhà họ Lý lại càng sai Dần hơn.
Giờ phút này, mọi bi kịch vẫn chưa xảy ra, Cậu Ba Cảnh Bình vẫn chưa trở về. Có phải cô vẫn còn cơ hội để trở mình không?
TruyenHD
TruyenHD