Vĩnh Vô, Vĩnh Vô Đảo

Chương 8

Dịch: Cáo

Tôi nghỉ việc, cắt phăng mái tóc dài của mình, trở về quê hương và dùng số tiền dành dụm được để mở một cửa hàng tiện lợi tên là "Sandwich", mở cửa 24/24.

Vào tháng 4, hệ thống lò sưởi ở phương Bắc chưa có thời gian được nghỉ ngơi, một đêm nọ, tôi đang một mình vào cửa hàng tiện lợi kiểm tra hàng hóa thì có một con mèo hoang đứng trước cửa nhìn chiếc sandwich trên tay tôi và kêu meo meo..

Trên máy tính Trần Dịch Tuấn đang hát, "Khuôn mặt tươi cười mà tôi muốn nhìn thấy, chỉ là hoài niệm, tôi không biết làm thế nào để trò chuyện với nó."

Tôi thẫn thờ nhìn con mèo kia, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Nhiều năm trước, vào ngày đầu tiên tôi đến Hồng Kông, bạn cùng phòng của tôi đã hỏi tôi, này cậu, một sinh viên khoa lịch sử, cậu đến Hồng Kông để làm gì?

Tôi nghiêm túc trả lời: "Bởi vì những thứ ở đây, tất cả đều tỏa sáng, đều sẽ trở thành những ký ức không thể nào quên được."

Năm đó tôi 20 tuổi, mặt nổi đầy mụn, da thì ngăm đen bẩm sinh, khuôn mặt hơi béo và nhìn rất trẻ con, thỉnh thoảng tôi cũng chạy nhảy nhưng cũng ăn rất nhiều nên không giảm cân được.

Hồng Kông tuy nhỏ, nhưng với tôi thì nó rất rộng lớn, tôi không dám vào trung tâm thành phố một mình, ở đó có rất đông người, ai cũng đều vội vã, các cô gái đang xách trên tay những chiếc túi mà tôi không biết nhãn hiệu, tôi nghĩ mình cũng không bao giờ có đủ khả năng để mua được.

Có bến cảng nhìn ra biển, đường núi uốn lượn, tiếng động cơ xe thể thao làm náo động màn đêm yên tĩnh, từ căn phòng nơi tôi ở bước xuống, sẽ đi qua một bức tường tam giác mai nở rộ, và có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ.

Mùa hè ở đó dài đằng đẳng và dường như không bao giờ kết thúc.

Tôi đã từng ở đó và gặp được Thẩm Nhạc Chi.

- Hết -