Dịch: Cáo
Khi cơn bão vừa đi qua, Sandwich rơi từ cửa sổ nhà Tống Minh Lãng xuống và bị gãy chân trước. Tống Minh Lãng đã đưa nó đến bác sĩ ngay trong đêm, sau khi kiểm tra, bác sĩ phát hiện ra rằng đôi mắt của nó dường như đã bị thương, một bên mắt của nó không thể nhìn thấy ánh sáng.
Tống Minh Lãng muốn nhận nuôi nó.
Tôi cảm thấy rất có lỗi khi chưa bao giờ biết về vết thương ở mắt của Sandwich, và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tại sao nó lại đi lang thang, có thể nó bị chủ cũ bỏ rơi, hoặc có thể nó không tìm được đường về nhà.
Thẩm Nhạc Chi an ủi tôi và nói: "Khi nào em muốn thăm nó, anh sẽ đưa em đến nhà Minh Lãng. Đừng buồn nữa."
Thực ra như vậy cũng tốt, tôi thầm nhủ trong lòng, sớm muộn gì mình cũng sẽ rời khỏi nơi này, một ngày nào đó nó cũng sẽ già đi.
Có ai đó thay tôi chăm sóc và cho nó một ngôi nhà để nó có thể yên giấc ngàn thu là điều đáng mừng. Nhưng kể từ ngày hôm đó tôi không bao giờ nhìn thấy Sandwich nữa, cũng không thể nói lời tạm biệt với nó, nó như một mảnh ký ức mà tôi không bao giờ có thể quên được.
Không Sandwich, tôi nghĩ rằng tôi và Thẩm Nhạc Chi cũng không có lý do để gặp nhau, nhưng ngày hôm sau, khi tôi chạy đến cửa hàng tiện lợi với mái tóc đang khô dở và thở hổn hển, tôi thấy một chàng trai mặc áo len màu đen đang cầm một chiếc túi trên tay giơ lên, anh nhướng mày cười với tôi: “Lần sau đến muộn sẽ không có phần đâu đấy”.
Chúng tôi ngồi với nhau, và anh dạy tôi chơi PS3, trò chơi Super Mario cổ điển nhất, có thể nhảy lên những đám mây. Anh thích Trần Dịch Tuấn và dạy tôi hát , "Khuôn mặt tươi cười duy nhất tôi muốn thấy là nỗi nhớ, Tôi không biết làm thế nào để trò chuyện lại với nó." Tôi chỉ có thể hát được câu này vì nó nghe tương tự như tiếng phổ thông.
Mùa đông ở Hồng Kông đến muộn nhưng vô cùng khốc liệt.
Trường của tôi ở gần biển, ngày nào cũng có sương mù dày đặc, quần áo, khăn tắm không bao giờ khô được, tôi và bạn cùng phòng muốn mua máy sấy nhưng sau khi xem giá trong siêu thị thì đành phải từ bỏ ý định.
Tôi bắt đầu mất ngủ suốt đêm, và đầu gối của tôi không thể chịu được, nó đau dữ dội vào ban đêm. Trằn trọc không ngủ được, tôi dời chiếc ghế đẩu đến bên cửa sổ, ngồi đếm các vì sao, đếm đi đếm lại một lúc, tôi mới nhận ra, sau khi mùa đông qua đi, tôi sẽ phải rời khỏi đây.
Trở lại quê hương của tôi, mọi điều tốt đẹp nhất đều ở đó, ngoại trừ không có cửa hàng tiện lợi 24 giờ.
Thẩm Lạc Chi đưa tôi đi ăn cà ra (một loại cua nước ngọt) ở dưới chân cầu, giá 2.000 nhân dân tệ một đĩa, nhưng tôi thậm chí còn không ăn được bất cứ thứ gì, chỉ biết cúi đầu xấu hổ, siết chặt hai bàn tay, bất chợt tôi thấy trước mặt mình là một đĩa thịt cua được xé ra thành từng miếng nhỏ.
Thẩm Nhạc Chi lắc đầu: "Con gái chỉ cần chịu trách nhiệm về việc ăn uống là được."
Anh giúp tôi bóc từng cái chân cua, uống cùng với một loại rượu mận nồng ấm, một cảm giác nóng rang chạy từ cổ họng lên đến
Ăn cua xong, tôi bắt đầu cảm thấy đau bụng, trán đổ mồ hôi lạnh, bước đi không nổi. Khi tôi đứng dậy, nhìn xuống thì thấy có rất nhiều máu trên chiếc ghế đẩu.
Thẩm Nhạc Chi cởϊ áσ khoác, quỳ xuống và buộc nó quanh eo tôi, sau đó đứng dậy, xoa đầu tôi và nói: “Nhóc à.”
Tôi mới biết cua có tính hàn, không được ăn trong thời kỳ kinh nguyệt.
Thẩm Nhạc Chi đến cửa hàng tiện lợi để mua thuốc giảm đau cho tôi, anh cau mày và đọc kỹ các hướng dẫn sử dụng ghi trên đó. Tôi lạnh hết cả người, uống thuốc xong thì có chút buồn ngủ, Thẩm Nhạc Chi thì thầm với tôi: “Em về nhà với anh đi.”
Đó là lần duy nhất tôi đến nhà Thẩm Nhạc. Căn biệt thự sừng sững trên một con dốc, những chiếc xe sang trong, giá trị hàng triệu đô không thể chứa hết trong garage, chỉ vứt bên vệ đường, quản gia và bảo vệ phải thức suốt đêm, cung kính đứng hai bên đường và gọi anh là thiếu gia.
Tôi lúc này giống như một cô bé lọ lem tôi nghiệp, cúi đầu không dám nói bất cứ điều gì.
Cha mẹ của Thẩm Nhạc Chi không có ở nhà, anh để tôi ngủ trong phòng của anh, anh rất chu đáo. Từ khi đến Hồng Kông, tôi chưa từng thấy căn phòng nào rộng như vậy, một phòng ngủ của anh có thể bao trọn cả căn nhà tôi thuê, anh ấy thắp một ngọn nến thơm bên cạnh giường, xoa đầu tôi nói: "Chúc ngủ ngon."
Tôi tắt đèn, nhắm mắt lại, nằm trên giường không dám nhúc nhích vì sợ làm bẩn giường anh.
Giữa tôi và anh bây giờ chỉ cách nhau một bức tường, tôi đưa tay sờ vào bức tường trong bóng tối, nó rất dày, máy sưởi dưới sàn cũng không làm nó ấm lên được.
Cả đêm tôi không ngủ được, gối quá mềm, mùi nến quá thơm, áo khoác của anh còn treo trên mắc áo, làm sao mà ngủ được chứ, tôi thực sự đã trải qua một giấc mơ.
Tôi quay đầu lại và ngắm bình minh trên biển nhô lên từng chút một. Tôi lặng lẽ đứng dậy, mang áo khoác của Thẩm Lạc Chi đi giặt, khi lật ra mặt sau, tôi thấy có một cái logo ở trên áo, nhìn chằm chằm vào chuỗi tiếng Anh một lúc lâu rồi cười gượng.
Thẩm Nhạc Chi mang bữa sáng đến trước cửa phòng tôi, thấy tôi đã thu dọn xong, có một chút bất ngờ: “Em ngủ thêm chút đi.”
Tôi mỉm cười và đưa cho anh bộ quần áo. Anh lộ ra một nụ cười ngượng ngùng: "Em không cần tự mình giặt đâu."
Tôi gật đầu và nói, "Tôi biết rồi."
Sau ngày hôm đó, khi chúng tôi ăn tối cùng nhau, Thẩm Nhạc Chi luôn đưa tôi đi ăn đồ có đặc tính nhiệt.
Chúng tôi đến Ichiran Ramen mở cửa 24 giờ. Có một buồng nhỏ dành cho một người. Vào lúc ba giờ sáng, có rất vắng khách. Tôi có thể nghe thấy tiếng nhân viên rửa bát bằng nước, tôi nghĩ sẽ uống hết bát súp.
Hồng Kông thật kỳ lạ, tôi có thể ăn được một bát cháo hải sản vào giữa đêm khuya, những người giàu có ở khắp mọi nơi, lái những chiếc xe thể thao và ăn những quán ven đường.
Trước khi tôi gặp Thẩm Nhạc Chi, Hồng Kông và tôi không có gì liên quan đến nhau, nó đi trên con đường đầy nắng, còn tôi băng qua cây cầu ván của mình. Chính Thẩm Nhạc Chi đã khiến tôi yêu nó từng chút một. Yêu sự dửng dưng của nó, yêu sự rực rỡ của nó, yêu sự bướng bỉnh của nó, yêu bến cảng Victoria xinh đẹp mỗi đêm, có thể nhìn ra ngoài đại dương bao la rộng lớn kia và hít một hơi thật sâu.