Tay vịn bên cạnh chợt lóe lên một chấm đỏ, dưới ánh mắt nhiệt tình của Tô Cẩm Tả, cậu căng da đầu, run rẩy cầm chiếc tai nghe bên cạnh chấm đỏ lên nhét vào tai.Không có âm thanh nào cả.
"Xin chào?" Khương Mễ thì thầm vào micro.
Bên trong tai nghe vang lên giọng nói lạnh lẽo quen thuộc: “Tôi nhớ em rồi, mông em mềm lắm.”
Khương Mễ eo lưng cứng đờ, ánh mắt chuyển động có chút chột dạ liếc nhìn Tô Cẩm Tả.
Xanh xanh một màu xanh.
Giác Phong: “Em muốn khen thưởng cho tôi cũng được thôi, nếu tôi thắng liền ngồi lên đùi tôi nhảy múa...”
Khương Mễ nghe đến đây suýt tức chết, nhưng vì không thể mất bình tĩnh được nên chỉ có thể nhỏ giọng tức giận nói: “Anh, anh tưởng bở!"
Bên trong tai nghe không còn phát ra âm thanh...
Khương Mễ có chút đường hoàng.
Tô Cẩm Tả hơi giật mình khi nghe thấy Khương Mễ nhỏ giọng phát hoả. Ngày hôm qua hắn nhìn thấy cái yếm đầy sắc tình kia. Nhưng bây giờ bọn họ đang ở nơi công cộng, ngay cả dưới ánh đèn u ám và tầm nhìn không rõ ràng, một biểu hiện nhỏ của Khương Mễ cũng có thể khơi dậy những ý niệm xấu xa của hắn.
Trước đây không phải như thế.
Hiện tại bị người khác vây quanh, vẻ đẹp của Khương Mễ có chút đặc biệt rõ ràng... Xinh đẹp tuyệt trần.
Khương Mễ đợi mấy giây, đối phương hoàn toàn không còn phát ra âm thanh nào, cậu bóp họng, lại nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ cho anh nếm thử khối đồ vật ghê tởm kia, hừ!"
Phía bên kia vẫn không phát ra âm thanh.
[Zero: Nhắc nhở thân thiện, nội dung trong lời nói của cậu vừa vượt quá tiêu chuẩn.]
"A." Khương Mễ lập tức tháo tai nghe ra.
---Khu B.
Mười hai người tham gia trò chơi đang giao tiếp với những người đã chọn đánh dấu bọn họ.
Đường Hi, người đầu tiên kết thúc giao tiếp, vẻ mặt không mấy vui vẻ, lúc đầu được Giám đốc Lục chọn làm hắn có chút cao hứng, nhưng trong đợt trao thưởng đầu tiên, hắn ta lại không nhận được phần thưởng đột phá nào. Lục Tấn Huấn cũng không bởi vì hắn mặc bộ đồ này mà nhìn hắn bằng con mắt khác, ngay cả giọng điệu so với ngày hôm qua cũng không có nữa phần mềm xuống.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản hắn tìm người khoe khoang: “Anh ơi, đây là lần đầu tiên em tham gia tiết mục này, vòng đầu tiên thưởng một triệu sẽ không quá khó chứ?”
Đối thoại ở khu B cũng sẽ không bị truyền đến khu A. Đường Hi muốn làm gì thì làm, nhưng người đàn ông tên Giác Phong bên cạnh lại không hề đáp lại hắn, thậm chí còn không quay đầu lại.
Hắn nhìn thấy Giác Phong nhắm mắt, tựa hồ không nhúc nhích, nhưng những ngọn tóc xanh trên đầu lại không ngừng run rẩy. Đột nhiên đôi mắt đang kép hờ kia mở to, rồi lập tức giơ nửa nắm tay lên trước mặt không ngừng nhìn xem, ánh mắt kia giống như là lần đầu tiên nhìn thấy bàn tay trái của mình vậy.
Đường Hi chỉ cảm thấy người này kỳ quái, rồi lại quay sang nói chuyện với một người chơi khác.