Pháo Hôi Yếu Ớt Là Vạn Nhân Mê

Chương 8: Phát sống trực tiếp

Đúng lúc cậu còn chưa kịp nói xong thì điện thoại lại trùng hợp vang lên, hai người cùng lúc quay người lại, Khương Mễ kinh ngạc nhìn đến ảnh đại diện của Đường Hi hiện lên trên màn hình điện thoại đặc cạnh giường.

[Zero: Buổi phát sóng trực tiếp của Đường Hi đã được kết nối, đây là cuộc hẹn quảng cáo cho nhãn hàng giữa ngài và Đường Hi.]

Khương Mễ mờ mịt, quảng cáo cái gì, không phải chỉ là thương nghiệp cám lúa mì thôi sao?

"Là giới thiệu cám lúa mì. Trước đó nhà quảng cáo đã yêu cầu!" Khương Mễ cau mày, hiếm khi ngoan ngoãn tự giác giải thích, cậu không dám nhìn sắc mặt đen xì của Tô Cẩm Tả.

Cậu sợ mình sẽ buột miệng nhận xét: Đầu anh xanh quá.

Tô Cẩm Tả khẽ thở dài một hơi, "Vậy thì mở lên đi."

Khương Mễ như nhận được ân xá, dùng chăn che ngực, nhanh chóng nghe điện thoại, cũng vô cùng thuận tay mà đẩy bàn tay của Tô Cẩm Tả ra.

Khi màng hình được mở lên, Đường Hi xuất hiện trên màn hình với lớp trang điểm tinh tế, trước mặt là hàng tá đĩa tráng miệng đẹp mắt.

Là mukbang.

--Tôi đoán đúng rồi là Khương Mễ!

----Này còn không phải là ở bên nhau thì là cái gì!

——Khương Mễ đang...mặc áo hai dây?

---Pfft——Máu mũi văng khắp nơi!

——Khương Mễ tựa hồ càng ngày càng xinh đẹp, là tôi ảo giác sao? Khuôn mặt này nhìn mlem quá đi aaa!

--Đây là công chúa điện hạ!

Trong hình, Khương Mễ nằm ở trên giường nước, thân thể khẽ đung đưa, một khối ga trải giường màu trắng nhỏ được cậu ôm vào ngực, để lộ xương quai xanh mịn màng, mái tóc mềm mại rối bù che phủ lông mày, để lộ một đôi mắt phượng đào hao đẫm nước, biểu tình mang theo chút hoảng loạn, thực sự khiến những người ngồi trước màn hình như được trải nghiệm cảm giác hồi hộp khi bắt gian được Bạch nguyệt quang.

Đường Hi nhìn cầu vòng khắp màn hình của Khương Mễ, sắc mặt có chút xấu hổ, phòng của hắn chật kín nhân viên công tác nên không thể thoát ra khỏi kịch bản ban đầu để hút lưu lượng người xem trở về.

"Đã ngủ rồi sao? Là lỗi của tôi, gọi điện quá muộn." Hắn khách khí nói.

Cũng không nghĩ tới người trong video thế nhưng thực sự trả lời: "Ừm, ngủ, lần sau lại nói chuyện."

"Từ từ!"

--Chuyện gì đã xảy ra thế? Khương Mễ cũng thật là lạnh lùng nha!

——Nửa đêm gọi điện thoại cho người khác còn muốn người ta cho mình sắc mặt tốt?

--Đúng vậy, sao lại quấy rầy giấc ngủ của tiểu mỹ nhân!

Đường Hi không nhịn được cười, Khương Mễ này thế nhưng lại muốn tránh? Hắn móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn khiến lớp hoá trang vô tội trên khuôn mặt phát huy hết mức, nói với giọng điệu đáng thương nhất có thể: "Như thế nào lại trả lời cho có lệ? Nếu là vì chuyện vừa rồi, có thể cho tôi xin lỗi được không?"

--Có chuyện gì vậy? --Có chuyện gì vậy?

---Mở lỗ tai thật to!

--Các người không biết sao? Khương Mễ đã thổ lộ tình cảm của mình với Đường Hi nhưng có lẽ là đã bị từ chối.

Đáy mắt Đường Hi xẹt qua một chút đắc ý, nhưng sau đó người trong hình toàn thân đột nhiên run lên!

Khương Mễ sợ chết khϊếp, chăn bông thiếu chút nữa bị kéo xuống, là Tô Cẩm Tả đang ngồi ở đuôi giường nước, cố gắng tạo ra "sóng".

Gây rắc rối!

"Làm sao vậy? Giường bị hỏng rồi sao?" Đường Hi quan tâm hỏi.

Cùng lúc đó, Khương Mễ hướng về phía ngoài video hờn dỗi nói: "Đừng nháo!"

——

--Có dã nam nhân!

Đường Hi sắc mặt tái xanh, hỏi: "Bên cạnh có nhân viên công tác sao?"

Khương Mễ sửng sốt, ánh mắt chột dạ nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của Tô Cẩm Tả, "Đúng vậy..."

Còn chưa kịp nói ra lời tiếp theo, mắt cá chân đã nặng trĩu, bị Tô Cẩm Tả kéo đi! Khương Mễ không chút do dự liền co đầu gối, dang rộng hai chân đạp mấy phát về phía Tô Cẩm Tả.