Khương Mễ lấy ra bộ trang phục.
Đồ cổ trang được chia thành nhiều phần bên trong và bên ngoài, nam trang thậm chí còn có một cái đai bụng, kiểu dáng rất đơn giản - một tấm vải trắng hình kim cương có bốn sợi dây trên đó, để tạo hiệu ứng thị giác, vải dệt không đủ mềm.
Người ta kể rằng đàn ông thời xưa thường mặc yếm.
Zero nói không mặt, khả năng sẽ chết!
Khương Mễ mím môi run rẩy mặc vào, đáng tiếc vải quá ít, cậu kéo xuống một chút, không chỉ lộ ra một mảng lớn lòng ngực trắng nõn, mà lớp vải thô ráp còn đem lòng ngực phấn nộm ma sát đến ửng hồng. Bộ ngực mềm mại đau nhức, nhịn không được liền phát ra tiếng thở dóc nghẹn ngào.
Rõ ràng là vải dệt thô ráp tơ lụa gì cơ chứ, đúng là lừa người!
"Thực sự nhất định phải đi sao?" Khương Mễ giọng nói mềm mại, không cần luyện tập cũng đã có tám phần sức mạnh của *Giác Tử Âm.
(* Đại khái chắc là sức mạnh của âm thanh khi nói chuyện.)
Ngay cả Zero cũng cảm thấy chính mình tê dại, nó lật qua thông báo, bất giác thả nhẹ giọng nói: “Thật ra, nhiệm vụ là phải đến phòng 898 vào lúc 8 giờ ngày mai. Không có yêu cầu khắt khe về quần áo…”
"Ừ-" Khương Mễ lập tức thả lỏng.
"Em yêu? Em đang làm gì vậy?" Một giọng nam vang lên.
Khương Mễ giật mình hoảng sợ, trời sinh đôi mắt ngấn nước trong veo nhìn về phía cửa.
Một người đàn ông cao lớn từ cửa phòng thay đồ bước vào, khuôn mặt tuấn lãng, làn da màu lúa mì, đường cong cơ bắp hoàn hảo ẩn hiện trên chiếc áo phông ngắn, thoạt nhìn có vẻ như vừa mới tập thể dục về.
[Zero: Tô Cẩm Tả, người phát biểu kiêm bạn trai chính quy của ngài.]
"Cái gì!" Khương Mễ kinh ngạc thở hắt, đôi chân trần giẫm xuống sàn nhà, ngón chân mượt mà no đủ trong nháy mắt trở nên ửng hồng.
Tô Cẩm Tả nhìn thấy thân trên Khương Mễ đang mặc một cái yếm, để lộ ra vòng eo trắng nõn mềm mại, đôi chân thon dài phấn nộm áp vào chiếc quần vốn to rộng như váy ngắn, để lộ vòng một đầy đặn bên trong. Tiểu mỹ nhân tựa hồ là bị doạ sợ, đôi bàn chân như ngọc giẫm lên đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Hắn thậm chí còn muốn biến thành mảnh đá cẩm thạch đó ngay lập tức.
"Cẩn thận." Tô Cẩm Tả vọt lên trên, hai tay ôm lấy thắt lưng nâng người lên đặt trên bàn chứa đồ trang trí, Khương Mễ còn chưa kịp hoàn hồn lại đã bất ngờ bị hất bay lên không trung, không thể không ôm chặt lấy bả vai của đối phương, mũi chân không thể chạm tới mặt đất chỉ có thể chạm vào đầu gối của Tô Cẩm Tả.
[Khương Mễ: Chuyện gì xảy ra vậy! Tôi không phải là thích Đường Hi sao?]
[Zero: Không sao đâu, Đường Hi không biết.]
[Khương Mễ: Đây chính là trọng điểm sao!]
"Sao hôm nay em lại có hứng thú mặc nó rồi? Trước đây anh cầu em mặc rất nhiều lần nhưng em đều từ chối." Hơi thở của Tô Cẩm Tả phả vào xương quai xanh của Khương Mễ, dường như có cảm giác nóng rát, khiến Khương Mễ sợ đến mức muốn trốn đi, nhưng bàn trống rỗng không có chỗ trốn, ngược lại còn bị Tô Cẩm Tả ôm eo.
"Tôi, tôi." Đầu óc Khương Mễ quay nhanh đến mức có thể lắp được một cái động cơ nhỏ, cậu cảm thấy nếu nói ra sự thật với Tô Cẩm Tả, cái chết liền cách không xa nữa.
"Tôi sợ béo lên, thử xem quần áo trước kia có còn vừa không." Cậu nhỏ giọng thì thầm, đồng thời hướng Zero cầu cứu.