[Zero: Đưa cậu ta trở về phòng.]
[Khương Mễ: Dựa vào cái gì!]
[Zero: Nếu không đưa đi, có nguy cơ sẽ ooc, nếu như bị chủ nhân của thế giới trốn ở nơi nào đó phát hiện, sẽ chết.]
"Tôi tiễn cậu." Khương Mễ không tình nguyện đặt dao nĩa xuống đi lên theo, bởi vì sợ hãi lại vô tình chạy quá nhanh nên không chú ý đến sự dừng lại của người trước mặt, liền va vào người nọ!
Đường Hi vốn định lịch sự từ chối Khương Mễ, không nghĩ tới vừa quay người lại liền đâm vào nhau, bên tai vang lên tiếng rêи ɾỉ như tiếng mèo kêu, bàn tay đang ôm người cứng đơ, cảm giác tê dại lập tức lan khắp tứ chi.
Là ảo giác sao? Trước đây Khương Mễ có đẹp như vậy?
Môi hồng, răng trắng, hai mắt đẫm lệ, hắn xem đến có một tia xúc động.
"Được, vậy thì tốt." Nghĩ đến Khương Mễ nhất định là bị hắn đả kích quá nặng, mới có thể một bộ biểu tình ủy khuất như vậy, hắn không đành lòng từ chối nữa.
Khương Mễ thực sự cảm thấy ủy khuất, tư thế của Đường Hi rất mạnh mẽ, cơ bắp cứng ngắc, đâm cậu đau quá. Nhưng dù có đau đến đâu, cậu vẫn phải vì thiết lập nam phụ thâm tình này mà khí thế đưa Đường Hi về phòng!
Thang máy đi xuống nhanh chóng. Khương Mễ tò mò nhìn chiếc thang máy sang trọng có bốn thấu kính này, nhớ lại nhà hàng khảm đá quý và trên chiếc bàn dài sang trọng, cậu dần dần xác nhận đây là một quyển kịch bản Mary Sue.
[Zero: Khách sạn La Nạp là một khách sạn truyền thừa lâu đời, được trang bị bác sĩ tư nhân túc trực suốt ngày đêm, các phương tiện giải trí dành cho mọi lứa tuổi, nhà bếp Michelin và dịch vụ quản gia chuyên nghiệp. Nhiều doanh nhân và chính trị gia nổi tiếng đã sống lâu năm tại khách sạn.]
Nghe xong, Khương Mễ vẫn tin chắc đây là kịch bản sách Mary Sue.
[Zero: Khách sạn có tất cả 88 tầng, tổng cộng 1.872 người bao gồm cả nhân viên. Có tổng cộng 4.692 cửa bao gồm cả lối thoát hiểm, chỉ có một cửa duy nhất có thể đi ra ngoài và chỉ có chủ nhân cửa mới có chìa khóa cửa này.]
Khương Mễ:......
Đinh một tiếng, Cửa thang máy mở ra, một người đàn ông ăn mặc hào nhoáng từ bên ngoài bước vào, người này cao hơn Khương Mễ một cái đầu, thời điểm người nọ bước vào, giống như có một đám mây đen kéo đến, bóng tối bao phủ cả Khương Mễ và Đường Hi.
Sau khi nhìn thấy người này, Đường Hi có chút lúng túng chào hỏi: "Anh Lục."
[Zero: Lục Tấn Huấn, là một đạo diễn vĩ đại, đồng thời cũng là tình địch của ngài.]
Sau khi nghe được tiếng nhắc nhở, Khương Mễ ngẩng đầu liếc nhìn Lục Tấn Huấn một cái, Lục Tấn Huấn có đôi mắt sâu thâm thúy, góc cạnh sắc bén, dung mạo lai tạp lại có mái tóc hơi xoăn dài đến nửa đầu, tình cờ đối phương là cũng đang quan sát cậu, hai người đột nhiên không kịp đề phòng chạm mắt, Khương Mễ lập tức sửng sốt, ngoảnh mặt tránh đi tầm mắt.
Mái tóc xoăn nhỏ thoạt nhìn không quá đúng đắn.
Bất quá xem thái độ của Đường Hi, Lục Tấn Huấn này cổ phiếu có lợi thế lớn hơn cậu rất nhiều.
"Thì ra là Tiểu Đường, lâu rồi không gặp." Lục Tấn Huấn ân cần chào hỏi, "Vị này chắc là Khương Mễ tiên sinh đi? Xin chào, tôi đã xem MV hai người cùng quay, thật xuất sắc."
Người không còn ở giang hồ nữa, nhưng giang hồ lại không buông tha cậu.
Khương Mễ bị ép quay đầu lại giả cười bắt tay, ngón tay thon dài tinh tế nhưng không thiếu phần gợi cảm, sau khi bị Lục Tấn Huấn bắt lấy liền hung hăng mà nắm thật chặt, dù có cố gắng thế nào cũng không rút ra được!
Dù chưa từng yêu đương nhưng cậu cũng biết trong hoàn cảnh này, ai buông ra trước người đó liền mất mặt, làm sao có thể ở trước mặt người mình thầm mến xấu mặt được?
Nhưng cậu có thể.
"Xin chào!" Khương Mễ dùng hết sức kéo tay lại, nhanh chóng ôm lấy bàn tay đã ửng hồng của mình vào lòng, thậm chí còn bắt đầu trốn sau lưng Đường Hi.
Cậu phớt lờ nụ cười xấu hổ của Đường Hi.
Tôi vì cậu mà đối đầu với người khác, mượn cậu chắn một chút thì có làm sao?
Đường Hi: “Đạo diễn Lục, anh cũng là khách du lịch sao?”
"Tôi thường sống ở đây." Lục Tấn Huấn tầm mắt lướt qua Đường Hi dường ở trên mặt Khương Mễ đang trốn phía sau, đáy mắt hiện lên một tia u ám.
Đinh.
Thang máy dừng lại ở tầng của Đường Hi, Đường Hi cùng Lục Tấn Huấn chào nhau rồi nhìn về phía Khương Mễ: "Anh Khương, giữa chúng ta... vẫn như trước phải không?"
Khương Mễ ở trong góc đột nhiên bị nhắc đến, lơ đãng mỉm cười với Đường Hi, Đường Hi ngọt ngào nói: "Anh, anh thật tốt." Sau đó thang máy lại đóng lại.