Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 50: C50: Làm giàu trong im lặng

Trở lại biệt thự, Ninh Chiết ngồi ở trong sân.

Nghĩ đến cảnh gϊếŧ chóc trước đây, nhịp tim của Ninh Chiết bắt đầu tăng nhanh.

Không phải sợ hãi.

Mà là hưng phấn.

Càng nghĩ càng hưng phấn!

Cứ như thể gen gϊếŧ chóc lâu ngày không hoạt động giờ đã được kích hoạt lại

Dần đần, anh cảm thấy một sức mạnh đột ngột xâm nhập vào cơ thể mình.

Lưỡng sức mạnh bất ngờ này khiến cơ thể vốn đã bị cấm vận suốt 5 năm của anh có phần khó chịu

Anh rất muốn trút bỏ sức mạnh này.

“Bộp!"

Trong lúc nhất thời bồn chồn, Ninh Chiết dùng lòng bàn tay hung hãn đập mạnh lên bàn đá trước. mặt

Bùm!

Với một tiếng động lớn, chiếc bàn đá vỡ ra làm hai nửa và đổ sập xuống.

Ninh Chiết vội vàng lùi lại, kinh ngạc nhìn bản tay còn nguyên vẹn của mình.

Đây... đột nhiên đả thông được hai mạch Nhâm Đốc sao?

Bản thân đã trở thành võ lâm cao thủ trong truyền thuyết rối á?

Nhìn Ninh Chiết đang ngơ ngác, Lão Quỷ và Bộ Loan trong bóng tối không khỏi lắc đầu cười khổ.

Không ngờ, một vụ gϊếŧ người đơn giản đã đánh thức được sức mạnh của thiếu chủ

Nhanh hơn họ tưởng tượng!

Thiếu chủ, dường như sinh ra để gϊếŧ người.

Với trí nhớ cơ bắp đáng sợ của thiếu chủ, cộng với sức mạnh mà anh đã thức tỉnh, giờ đây, đừng nói là cao thủ bên ngoài, kể cả cao thủ nội bộ bình thường muốn gϊếŧ thiếu chủ cũng chỉ có con đường chết thôi!

"Oa ha ha...”

“Tôi đây đã trở thành cao thủ võ lâm rồi!”

Lúc này, bên tai bọn họ lại vang lên tiếng cười của Ninh Chiết.

Ninh Chiết vừa cười lớn, vừa đứng đó đấm như chó điên.

Nhìn thấy Ninh Chiết nhảy lên nhảy xuống, hai người không khỏi cười thầm.

là muốn ghi lại cảnh này, đợi đến khi trí nhớ của thiếu chủ hoàn toàn thức tỉnh rồi cho cậu ấy xem.

Sau khi đánh đấm hỗn loạn xong, Ninh Chiết cuối cùng cũng bình tĩnh lại trong cơn hưng phấn, trong lòng không ngừng nhắc nhở mình, cúi đầu, cúi đầu!

Có một câu nói như thế nào ta?

Đúng rồi, làm giàu trong im lặng!

Sau khi cố gắng bình tĩnh lại, Ninh Chiết đi tắm rửa rồi đi ngủ.

Đêm nay Ninh Chiết rất ít gặp ác mộng, ngủ cực kỳ say.

Sau khi dậy sớm ăn hai miếng bánh mì, Ninh Chiết tràn đầy năng lượng đi làm.

Trên đường đi ngân nga một giai điệu nhỏ và có tâm trạng đặc biệt tốt.

Vừa đến găn công ty, vẫn còn rất xa, Ninh Chiết nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở cửa nhìn xung quanh.

Nhìn tấm lưng kia, có vẻ hơi quen quen.

Ninh Chiết vội lái xe qua đó, và nhận ra người này hóa ra là Tôn Vân Thạch.

Nhưng, Sun Tôn Vân Thạch hiện có chiếc mũi bầm tim và khuôn mặt sưng tấy.

Hoàn toàn không có dáng vẻ của Tôn thiếu gia trước đây.

Tại sao anh chàng này lại ở đây nhỉ?

Sẽ không phải đến đây để gây rắc rối cho chính mình chứ

Hơn nữa, mình đột nhiên trở thành một cao thủ võ lâm đang lo lằng rằng mình sẽ không có cơ hội tìm được ai để luyện tập kỹ năng! Hay là dùng tên này để luyện tập tay nghề chút nhỉ?

Dù sao thì mình cũng đã trở thành kẻ thù của tên này rồi mà!

Nhìn thấy Ninh Chiết, tiểu Trần lập tức chạy tới, chỉ vào Tôn Vân Thạch nói: "Anh Ninh, tên này, mới sáng sớm đã tới cửa công ty, mấy lần muốn xông vào công ty, nhưng bị chúng tôi ngăn lại đấy"

Ninh Chiết kinh ngạc, lại hỏi: “Mặt hẳn không phải do cậu đánh đó chứ?"

hông phải, không phải!" Tiểu Trần lắc đầu liên tục: Anh ta từ khi tới đây đã như vậy rồi, bọn tôi không phải anh Ninh, sao mà dám đánh người chứ!"

Ninh Chiết mím môi mỏng, trên mặt mỉm cười nhìn tiểu Trần.

Chà chà!

Lời tâng bốc này có chút khoa trương nha!

Nhưng nghe thì rất êm tai!

Chẳng trách có nhiều người thích người khác tâng bốc mình như vậy!

Nghe hai người nói như vậy, Tôn Vân Thạch ở một bên không khỏi cảm thấy ngứa ngáy.

Nhưng anh ta lúc này lại không thể tức giận, chỉ có thể kìm nén lửa giận trong lòng, thương lượng cùng Ninh Chiết: Ninh Chiết, cho tôi vào đi, tôi muốn xin lỗi Diêu tổng, lát nữa tôi sẽ cho mỗi người một vạn”

Nếu không phải cha anh ta ra lệnh, đến xin lỗi Diêu tổng, thì bản thân đường đường là Tôn thiếu gia, sao có thể tức giận với cái tên bảo vệ quên ở đây chứ!