Cô thật sự là người của Diệp Khinh Hậu sao?
Diệp Khinh Hậu bảo cô tới tìm mình?
Ninh Chiết kinh ngạc nhìn về phía Phượng Mị; “Sao ông ấy lại bảo cô đến chỗ tôi?"
“Chờ một chút, tôi gọi điện thoại trước." Phượng Mi nói, lấy điện thoại ra bấm số:
“Đưa vài người tới đây.”
Chẳng mấy chốc, Phượng Mị đã sắp xếp người đến dọn đẹp tàn cuộc.
Những xác chết này đều phải được xử lý
Nhìn xác chết của hai tên sát thủ, Phượng Mị không khỏi lắc đầu, cười khổ nói: "Nếu anh Ninh có thế lưu lạimột người sống thì quá tốt rồi.."
Ninh Chiết xuất thủ quá nhanh!
Trước khi cô kịp nhắc nhớ, Ninh Chiết đã gϊếŧ hai người họ.
Ninh Chiết nghe cô nói xong, trên mặt đột nhiên xuất hiện vạch đen: “Tính mạng của tôi gần như không giữ được mà tôi còn phải để một người sống?”
Phượng Mị hơi nghẹn lời, trong lòng không khỏi điên cuồng phàn nàn.
Giả vờ!
Tiếp tục giả vờ đi!
Anh gϊếŧ họ như gϊếŧ gà mà còn nói không giữ được mạng hả?
Mặc dù trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng Phượng Mị vẫn không nói thêm, tiếp tục đề tài trước đó: “Nơi tôi sống cách đây không xa, Hầu gia lo lắng anh ở đây một mình quá chán, vì vậy nói nếu tôi không có việc gì thì tới tìm anh nói chuyện, nhân tiện cho anh biết thân phận của tôi, miễn cho ngày nào đó lại ngộ thương”
“Vậy sao?” Ninh Chiết ngạc nhiên, tò mò nói: “Cô là người của ông Diệp, Diêu tổng cũng là người của cô, hình như thế lực của cô cũng hơi lớn nhỉ"
“Nếu tính ở Giang Châu thì nói vậy cũng đúng!” Phượng Mị thản nhiên mim cười, nói với vẻ hờ hững: “Cũng may anh trở về kịp thời, bằng không, hôm nay sợ là tôi kiếp nạn khó thoát”
Anh cũng bị buộc làm vậy thôi nha!!!
Trong lòng Ninh Chiết thầm cười khổ, ánh mắt lại rơi vào trên hai thí thể trên mặt đất, hỏi:
“Họ là ai vậy? Tại sao họ lại muốn bắt cô?”
Trong trí nhớ hiện tại của Ninh Chiết, đây là lần đầu tiên anh gϊếŧ người.
Nhưng bây giờ, anh đã hoàn toàn thoát khỏi nỗi sợ hãi và hoảng loạn sau vụ gϊếŧ người.
Trong mơ hồ, tựa hồ còn có chút hưng phấn.
“Hắn là sát thủ!" Phượng Mị cau mày, nói: "Vẽ phần ai phái họ tới, tôi cũng không biết, cho nên trước đó tôi mới nói là để một tên còn sống thì tốt đó.”
"Ồ.” Ninh Chiết cười xấu hổ hỏi: “Vết thương của cô không sao chứ?”
Phượng Mị cười nhẹ, lắc đầu nói: “Không sao, họ muốn bắt sống tôi nên không đánh vào chỗ hiểm, trên người tôi có chút băm tím nhưng vẽ xoa thuốc là ổn thôi”
Sau một hồi trò chuyện ngắn ngủi, Ninh Chiết không tìm được đề tài để nói chuyện với Phượng Mị nữa.
Thấy anh dường như không muốn nói thêm gì nữa, Phượng Mị cũng chủ động ngậm miệng lại.
Hai người lắng lặng chờ đợi bảy, tám phút thì có mấy chiếc xe nhanh chóng lái tới.
Người Phượng Mị gọi đã đến.
“Cảnh sát có thể điều tra đến tôi không?”
Thẳng đến nhìn mấy người kia bắt đầu vận chuyển thi thế, cuối cùng Ninh Chiết mới nhớ tới rắc rối sau khi gϊếŧ người.
“Chúng tôi sẽ xử lý tố Xin anh cứ Ninh yên tâm”" Phượng Mị thề son sắt cam đoan.
"Vậy là tốt rồi”
Ninh Chiết yên lòng: “Nếu ở đây không có việc gì nữa, vậy tôi về trước đây?"
"Được!" Phượng Mị gật đầu, xin lỗi nói: "Tối nay ôi phải qua Hầu gia một chuyến, lúc khác rảnh tôi sẽ đến để cảm ơn anh Ninh! Hơn nữa, chuyện tôi là người của Hầu gia, nhờ anh Ninh giữ bí mật giúp tôi”
“Ừ, tôi hiểu rồi”
Ninh Chiết vẫy tay với Phượng Mị, nhanh chóng lái xe điện rời khỏi hiện trường.
Gió đêm thổi trên mặt Ninh Chiết, trong lòng anh không khỏi thầm nghỉ ngờ.
Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ thì anh là một kẻ gϊếŧ người như ngóe sao?