Diệp Khinh Hậu hẹn Ninh Chiết dùng cơm lúc bảy giờ ba mươi tối.
Nhưng vừa mới qua bảy giờ, ông ấy và Bồ Vấn Kinh đã đứng chờ ở cửa Trân Tú Phường.
Tuy nhiên, mãi đến bảy giờ rưỡi Ninh Chiết vẫn chưa đến.
Diệp Khinh Hậu lại gọi điện hỏi thăm, mới phát hiện chỗ Ninh Chiết đang kẹt xe.
Trong lúc hai người kiên nhẫn chờ đợi, Diêu Chấn Hải và Tôn Gia Niên cũng đi về phía này.
Nhìn thấy hai người Diệp Khinh Hậu đứng chờ ở cửa từ xa, Diệp Chấn Hải vội vàng chạy tới, tiến lên khom mình hành lễ.
"Hậu gia! Lão Bồ!”
Thái độ của Diệp Chấn Hải khiêm tốn dị thường, khiến Tôn Gia Niên âm thầm khϊếp sợ.
Ông ta tới sân bóng đánh golf mỗi ngày chỉ để kết bạn với Diêu Chấn Hải!
Thế nhưng Diêu Chấn Hải lại cung kính hai vị này như thế?
Nghĩ tới đây, Tôn Gia Niên cũng vội vàng nịnh nọt: Xin chào Hậu gia! Chào lão Bồ!"
Diệp Khinh Hậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nói với Diệp Chấn Hải: "Tôi và lão Bồ đang chờ bạn tới, không thể trò chuyện với các người được, đi làm việc của ông đi!"
"Vâng!"
Diệp Chấn Hải gật đầu, lại nói với Bồ Vấn Kinh: "Lão bồ, gần đây thân thể tôi có chỗ không khỏe, ngày mai ngài có rảnh không?"
"Đừng nói nhiều lời vô nghĩa!" Diệp Khinh Hậu không hài lòng cắt ngang Diêu Chấn Hải.
Ít người biết rằng Diêu Chấn Hải và Phượng Mị giống nhau, đều là người của ông ấy.
Nhìn thấy Diệp Khinh Hậu không hài lòng, tim
Diêu Chấn Hải đập thình thịch, vội vàng khom lưng rời đi.
"Từ từ!"
Lúc này, Bồ Vấn Kinh đột nhiên ngăn ông ta lại, nói nhỏ vào tai Diệp Khinh Hậu mấy câu.
Diệp Khinh Hậu suy nghĩ một lát, sau đó gọi Diêu Chấn Hải sang một bên: "Lát nữa lão Bồ muốn ông giúp chúng tôi kiểm tra y thuật của người bạn kia, nếu bữa tiệc này không quan trọng thì từ chối đi.”
"Được!" Diêu Chấn Hải vội vàng gật đầu đồng ý, nhanh chóng đi về phía Tôn Gia Niên: "Tôi có việc phải làm ở đây, không thể ăn tối với mọi người nữa! Lần sau có thời gian thì lại hẹn tiếp."
"A, cái này..." Tôn Gia Niên hơi dừng một chút, sau. đó ngập ngừng nói: "Con trai tôi và bạn của nó đang chờ ở bên trong, bọn họ đều muốn xem phong thái của Diêu tổng, rất muốn được đón tiếp Diêu tổng, hay là cứ tới đó uống một chén thôi được không?"
Diêu Chấn Hải đang định từ chối thì Diệp Khinh Hậu lại nháy mắt với ông ta.
Diêu Chấn Hải hiểu ý, lúc này mới đồng ý.
"Diêu tổng, vị đại nhân vật kia là ai vậy?"
Khi đưa Diêu Chấn Hải tới phòng, Tôn Gia Niên tò mò hỏi.
"Vêf sau nếu gặp được, cứ kêu Hậu gia là được rồi! " Diệp Chấn Hải thuận miệng đáp, không muốn nhiều lời.
Tôn Gia Niên thấy thế, cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Chẳng mấy chốc họ đã tới phòng.
Tôn Vân Thạch và Tô Lan Nhược đã đợi ở phòng rất lâu.
Nhìn thấy Diêu Chấn Hải, hai người nhanh chóng đứng dậy, nhiệt tình mời Diêu Chấn Hải ngồi xuống.
Diêu Chấn Hải xua tay, bình tĩnh nói: "Lát nữa tôi còn có tiệc, không thể ăn bữa cơm hôm nay với hai người được, uống với mọi người một chén rồi tôi sẽ đi ngay!"
Nghe được lời của Diêu Chấn Hải, hai người hơi sửng sốt.
Này... Đã bị lỡ hẹn?
"Còn không mau rót rượu cho Diêu tổng đi? Hai đứa có thể uống rượu với Diêu tổng là đã cho hai người mặt mũi rồi!" Tôn Gia Niên tức giận trừng mắt nhìn hai người, thăm mắng không có mắt nhìn.
Tôn Vân Thạch tỉnh táo lại, nhanh chóng rót rượu cho Diêu Chấn Hải.
Diêu Chấn Hải chỉ uống một chén rượu với bọn họ, trao đổi danh thϊếp cho nhau, sau đó nhanh chóng rời đi”
Nhìn Diêu Chấn Hải rời đi, Tô Lan Nhược lập tức cảm thấy tiếc nuối không thôi.
"Không sao đâu, tốt xấu gì chúng ta cũng gặp được Diêu tổng, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội." Tôn Vân Thạch cười an ủi.
Nghĩ tới đây, Tô Lan Nhược liền cười nhẹ nhõm.
Khi Diều Chấn Hải đi ra ngoài, ông ta phát hiện ra mấy người Diệp Khinh Hậu đã không còn ở đó nữa. Gọi điện hỏi thì mới biết khách của bọn họ đã tới nơi rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Diêu Chấn Hải vội vàng đi tới Lan Xá.
Trong phòng, Ninh Chiết xin lỗi bọn họ vì đến muộn.
Diệp Khinh Hậu và Bồ Vấn Kinh liên tục xua tay, nói không sao cả.
Đúng lúc này, Diêu Chấn Hải đẩy cửa bước vào.
Diệp Khinh Hậu lập tức đứng dậy giới thiệu Ninh Chiết và Diêu Chấn Hải với nhau.
Diêu Chấn Hải bước tới, cung kính hành lễ với Ninh Chiết: “Gặp mặt Ninh tiên sinh.”