"Trà bánh dọn lên rồi đây! Mời khách quan từ từ thưởng thức."
Tiểu nhị của khách điếm đặt một mâm điểm tâm cuối cùng lên bàn, mỉm cười ra hiệu cho nữ tử áo lam, nữ tử vẫy vẫy tay, ánh mắt lại không rời khỏi đoàn người đang thảo luận dưới lầu.
Chỉ thấy mấy người phụ nhân* đang vây quanh một chiếc bàn, có một người mặc áo vải thô, sắc mắt hơi say ửng hồng, tinh thần phấn chấn thảo luận về đại sự xảy ra gần đây.
*Phụ nhân: người đàn bà, đã trung niên, tầm 30 trở lên đó.
"Nghe nói lần này Tứ Phương hội sẽ tổ chức đại hội luận võ đoạt bảo vật, thu hút không ít nhân vật tiếng tâm lẫy lừng trên khắp giang hồ đến tham gia"
"Bảo vật xa xỉ, người tranh đoạt tự nhiên sẽ không thiếu, chỉ là… Tứ Phương hội lần này quả thật hào phóng, Lộc Bì Đồ, thiên hạ tranh đoạt đến đổ máu, các nàng lại hào phóng nói đưa ra là đưa ra!”
"Ngươi nói lời này cũng không hẳn là đúng, Lộc Bì Đồ tuy là kỳ bảo, nhưng cũng phải xem nó nằm trên tay ai, nếu là trên tay người thường cũng chỉ coi như một trương giấy vô dụng." Nữ nhân xoay xoay chén rượu trong tay, buồn bã nói: "Vô dụng không nói, còn sẽ rước lấy họa sát thân."
Lộc Bì Đồ là một tấm da dê được chia làm năm phần , lưu lạc trên khắp giang hồ. Năm tấm da dê, thiếu một tấm liền coi như giấy vụn, nhưng chỉ cần có thể gom đủ, ghép lại thành một, liền chính là bảo vật dấy lên tinh phong huyết vũ. Lần này người đến tranh đoạt không vị nào là không có quyền thế, hoặc là kiếm khách có địa vị cao, cao thủ càng là nhiều như mây, đối với các nàng mà nói, chẳng sợ gom không đủ, chỉ một tấm Lộc Bì Đồ cũng có thể đổi lấy lợi ích lớn lao.
"Nghe nói……" Một nữ nhân mặt đỏ hồng vì uống say đảo mắt khắp nơi, đè thấp âm thanh: "Trong năm tấm Lộc Bì Đồ này, có hai tấm đã thuộc về Trường Sinh Các, nghĩ xem Trường Sinh Các là nơi nào, muốn đoạt được hai tấm ấy chẳng phải so với lên trời còn khó hơn sao?"
"Chậc"
"Ngươi còn nói đến Trường Sinh Các, Trường Sinh Các hiện nay trong tay đã nắm hai phần, hiện tại gặp được cơ hội tốt như vậy, bọn họ sao có thể bỏ qua."
"Đúng vậy…"
Nữ nhân tấm tắc hai tiếng, thở dài: "Xem ra đại hội lần này chưa bắt đầu liền chú định người thắng."
Những người khác cái hiểu cái không, chỉ biết hùa theo mà gật đầu.
Nữ tử áo lam trên lầu hai thu hồi ánh mắt, chậm rì rì mà đổ cho chính mình một ly trà thơm, ngửi nhẹ rồi nhấp một ngụm.
Nửa nén hương* sau nữ tử mới thong thả ung dung rời khỏi khách điếm, bấy giờ đang là giữa hè, ngay chính ngọ, oi bức vô cùng. Người đi trên đường mênh mông như không cảm thấy cái nóng gắt gao, dù cho khuôn mặt đều phơi hồng, vẫn như cũ cùng người bên cạnh vừa cười vừa nói, thật là náo nhiệt.
*Nửa nén hương: 20 đến 30 phút
Nữ tử áo lam vòng qua đám người, một đường hướng ngoài thành đi đến.
Thanh âm phồn hoa ầm ĩ bị ném lại phía sau, ra khỏi cửa thành, người đi đường liền giảm đi rất nhiều, càng đi xa càng an tĩnh, mãi cho đến một rừng cây nữ tử mới ngừng lại.
Có một thiếu nữ trên cành của một cây đại thụ cần hai người mới có thể ôm lấy, đang ngẩng đầu nhìn màu sắc của lá cây, nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra được đó là một người.
Đang nằm nhắm mắt dưỡng thần, Thẩm Diêu Tinh liền từ xa nghe được một tiếng vang, chỉ thấy nàng lười nhác trở mình, đưa lưng về phía người tới.
"Diêu Tinh, chẳng lẽ hôm nay ngươi thật sự định qua đêm trên cây?" Giọng nói của nữ tử đầy trêu chọc.
Cánh tay đặt trên người của Thẩm Diêu Tinh gãi gãi chân, hai mắt còn chưa mở to, lười biếng mà "Ân" một tiếng.
Dưới tàng cây, nữ tử áo lam giả vờ đáng tiếc buông tiếng thở dài: "Đáng tiếc… Thái Chu thành không hổ là đại thành trấn chỉ đứng sau kinh thành, nơi này bát trân ngọc thực, điểm tâm nổi danh, thật sự làm người lưu luyến khó quên, hoa mắt hỗn loạn…"
Nàng vừa nói vừa ngắm thân ảnh lười biếng trên cây kia, quả nhiên, chỉ thấy bàn tay đang cào chân khựng lại trong chốc lát, hiển nhiên đã do dự.
Khóe môi nữ tử áo lam khẽ nhếch, tiếp tục mê hoặc: "Mới vừa rồi ta chỉ nếm một chút liền lập tức trở về đây tìm ngươi, ngươi… Thật sự không vào thành?"
Thẩm Diêu Tinh đã đói bụng nửa ngày, nghe nàng nói tâm đã động, nhưng lại nghĩ đến một chuyện, lập tức áp xuống lòng dạ đang ngo ngoe rục rịch: "Vậy, chờ cho thái dương xuống núi* ta lại vào thành."*Hoàng hôn
"Thái dương xuống núi còn có thể thừa lại cái gì, ngươi nghĩ nhân gia sẽ chờ ngươi đến bán buôn?"
Âm thanh nữ tử lành lạnh, phá vỡ ảo tưởng của nàng, thấy nàng còn đang rối rắm, liền ra vẻ muốn xoay người rời đi: "Ngươi không đi ta liền đi rồi."
"Được được được!" Thẩm Diêu Tinh bực bội từ cành cây ngồi dậy, dưới chân dùng một chút lực nhẹ nhàng liền từ đại thụ nhảy xuống mặt đất, khóe miệng hạ thấp đi đến bên cạnh nữ tử.
Trong lòng tuy không muốn vào thành ngay bây giờ, nhưng càng không muốn bỏ lỡ những món ngon mỹ vị kia, rất là rối rắm tâm loạn.
Người mặc áo lam tên Mạnh Tân Di đang ở một bên khoanh tay, cười nhìn nàng: "Vì sao mỗi lần đi đến một thành trấn mới ngươi đều không chịu vào thành vào ban ngày? Ngươi đang sợ hãi cái gì?"
Thẩm Diêu Tinh nhìn nàng liếc mắt một cái, đạp chân đi ở phía trước: "Vào thành liền vào thành, đừng hỏi những câu hỏi vô dụng như vậy."
Mạnh Tân Di nhún vai, chậm rì rì mà đi theo nàng, nhìn phần gáy sau trắng nõn của thiếu nữ, không nhịn được lại thêm một trận thổn thức: "Diêu Tinh, xem làn da của ngươi, so với nam tử đều phải non mịn hơn."
Thẩm Diêu Tinh ở phía trước nghe vậy, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tuy rằng ở cái thế giới nam nữ điên đảo này đã mười mấy năm, nhưng vẫn như cũ không thể sửa được tư tưởng của một nữ nhân truyền thống thuộc thế kỷ 21 trong sâu thẳm tâm hồn nàng
Loại so sánh này quả thực làm nàng hết muốn ăn, Thẩm Diêu Tinh quay đầu lại, biểu cảm hết sức ghét bỏ: "Ngươi có thể đừng làm ta ghê tởm nữa hay không?"
"……"
Trong thành quả nhiên đúng như những gì Mạnh Tân Diêu miêu tả, phi thường náo nhiệt. Hai đồng tử của Thẩm Diêu Tinh rực rỡ lấp lánh, lại vẫn cứ ra vẻ bình tĩnh, nhịn xuống không lại nhìn chung quanh.
Trên đường có không ít hàng quán rao bán đồ ăn vặt, hương thơm nồng đậm làm cho Thẩm Diêu Tinh vốn đang đói bụng thả lỏng cảnh giác, dù là đi ngang qua thanh lâu cũng chẳng hề chú ý đến, phải đến khi một luồng hương mang theo mùi phấn mặt xộc vào mũi, nàng mới vội vàng bóp chặt cánh mũi, đôi mắt trừng lớn nhìn một nam nhân quần áo bất chỉnh đang hướng nàng dựa tới.
"Cô nương là người từ đâu đến? Đến đây ~ tiến vào bên trong ngồi đi ~ bên trong thật sự là rất vui, rất thú vị đó ~aa"
Người còn chưa đến trước mặt, thanh âm lả lơi đã tiến vào trong màng nhĩ đầu tiên, Thẩm Diêu Tinh giống như gặp được quỷ, thân mình cương cứng che lại cái mũi, khóe mắt run rẩy mà nhìn vật thể mặc phấn y mặt trắng không xác định kia ngày càng tiến gần.
Ngay khoảng khắc nam tử sắp chạm được vào vạt áo của nàng, thân ảnh trước mắt đột nhiên biến mất, tốc độ cực nhanh, nam tử hoảng sợ, nếu không phải đang là ban ngày ban mặt hắn còn tưởng rằng mình gặp được ma.
Hắn nhìn về nữ nhân phía bên kia, khuôn mặt dặm phấn trắng thấp thoảng lộ ra vẻ xấu hổ : "Cô nương này là bị làm sao vậy…"
Mạnh Tân Di liếc hắn, không nói gì.
Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo của các tiểu quan khác, nam tử tức giận quay đầu trừng mắt với bọn họ, khi lần nữa quay đầu lại, Mạnh Tân Di cũng đã không thấy bóng dáng.
…
Thẩm Diêu Tinh thi triển khinh công chạy trốn không ngừng, đến lúc đã rời xa chốn cũ mới dám dừng lại, tay đỡ tường há mồm thở gấp.
Loại cảm giác bị rút hết không khí hít thở không thông, làm cho dạ dày vốn rỗng toếch của nàng một trận quay cuồng, kém chút nữa đến mật cũng phải nôn ra.
"Thì ra ngươi là sợ cái này này?"
Phía sau truyền đến giọng nữ quen thuộc, Thẩm Diêu Tinh xoa xoa khóe miệng, không muốn hồi tưởng lại hình ảnh kinh khủng vừa rồi: "Nhanh nhanh đi ăn cái gì thôi."
Nhận thức nhau lâu như vậy, đây lần đầu tiên Mạnh Tân Di chứng kiến biểu cảm này của nàng, trong lòng cảm thấy hứng thú: "Ngươi sợ những nam nhân trong thanh lâu đó à?"
Thật ra ta sợ toàn bộ nam nhân trên thế giới này, Thẩm Diêu Tinh mặt vô biểu tình nghĩ.
"Được rồi được rồi, ta không hỏi nữa là được." Cảm nhận được oán niệm to lớn của hảo bằng hữu, Mạnh Tân Di bật cười xua tay.
"Đi thôi, ta mang ngươi đi ăn cái gì đó."
Để Mạnh Tân Di tùy ý đưa nàng tới một khách điếm, Thẩm Diêu Tinh ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu lớn được treo trước cửa, "Tứ Quý khách điếm", chữ có màu vàng trên nền màu nâu, bốn chữ long phi phong vũ*, thể hiện được khí phách lại không mất đi lịch sự tao nhã, trong không khí bay bổng từng trận từng trận hương thơm đồ ăn.
*Cũng gần giống với rồng bay phượng múa.
Thẩm Diêu Tinh không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, khuôn mặt bình tĩnh, dưới chân lại đã gấp gáp không chờ nổi mà lướt qua Mạnh Tân Di đi vào trong.
Trình độ náo nhiệt của khách điếm không hề kém so với bên ngoài, lầu một đã chật kín người ngồi, bọn nàng vừa mới tiến vào đã có một tiểu nhị chạy ra đón: "Mời hai vị khách quan vào trong!"
"Phiền sắp xếp cho hai chúng ta một gian phòng tốt" Mạnh Tân Di ngựa quen đường cũ phân phó.
"Hảo hảo, mời hai vị đi theo ta!" Tiểu nhị tươi cười sáng lạn, một đường dẫn hai người lên lầu hai.
Gian phòng chắn đi không ít tạp âm, trong quá trình chờ thức ăn được dọn lên, Thẩm Diêu Tinh nhàm chán chống đầu ngáp dài ngáp ngắn, liếc mắt nhìn nữ nhân đối diện đang đạm nhiên uống trà: "Ngươi thường xuyên tới?"
"Cũng không phải, hơn nữa hôm nay chỉ đến hai lần."
"Ồ"
Quá trình chờ đồ ăn đối với Thẩm Diêu Tinh mà nói có điểm dài lâu, nàng đi đến mở ra của sổ, vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng khung cảnh dưới lầu một, Thẩm Diêu Tinh ghé vào cửa sổ nhìn xuống thấy những đầu tóc đen như mực, giữa những cuộc thảo luận phức tạp, mơ hồ nghe được nhiều nhất là về đoạt bảo và Lộc Bì Đồ gì đó.
Đặt biệt Lộc Bì Đồ là ba chữ được nhắc đến nhiều nhất.
"Lộc Bì Đồ là cái gì?" Thẩm Diêu Tinh mặt đầy tò mò quay lại hỏi.
Mạnh Tân Di đang châm trà chợt khững lại, ngước mắt dường như có chút kinh ngạc: "Ngươi không biết?"
"Chậc, nếu biết ta còn cần phải hỏi ngươi?" Thẩm Diêu Tinh phết miệng.
Tuy rằng cảm thấy kỳ quái, Mạnh Tân Di vẫn không hỏi nhiều, chỉ cho rằng nàng vừa lang bạt chưa bao lâu, về tình mà nói có thể bỏ qua: "Sắp đến đây Tứ Phương hội sẽ cử hành một đại hội đoạt bảo, mà bảo vật được đưa ra chính là Lộc Bì Đồ."
"Tứ Phương hội…" Thẩm Diêu Tinh híp lại hai tròng mắt, khẽ niệm ba chữ, trong lòng suy tính, từ sau khi nàng chạy ra khỏi nhà, nghe thấy nhiều nhất chính là ba chữ "Tứ Phương hội", dù cho trí nhớ của nàng không tốt đến mấy cũng đều nhớ được kỹ.
Mạnh Tân Di gật đầu: "Trong chốn giang hồ phải kể đến hai đại phái đứng đầu, một là Tứ Phương hội, hai là Trường Sinh Các, anh hùng thiên hạ khắp bốn phương, cao thủ trong Tứ Phương hội lại là nhiều như mây nước, tu hành chính trực, hành sự quang minh chính đại, người người đối với bọn họ vừa kính nể lại sợ hãi."
Ồ, vậy thật sự là lợi hại.
"Vậy… Trường Sinh Các là như thế nào?"
Mạnh Tân Di nhấp một ngụm trà, mày nhíu lại.
Thẩm Diêu Tinh nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Mạnh Tân Di lắc đầu, đem chén trà đặt nhẹ lên bàn, chậm rãi nói: "Trường Sinh Các vừa vặn tương phản, giang hồ hiếm khi nghe thấy tin tức của bọn họ, chỉ là nghe nói, người vào Trường Sinh Các chưa từng ai có thể sống sót mà quay trở về…"
Tà dị như vậy? Thẩm Diêu Tinh tỏ vẻ không quá nguyện ý tin tưởng.
Nghĩ ngợi, nàng bỗng nhiên phản ứng lại chuyện người này không hề nói đến trọng điểm: "Vậy còn Lộc Bì Đồ, nó lại là cái quỷ gì?"
Lúc này tiểu nhị vừa vặn bưng thức ăn đi đến: "Mời hai vị từ từ dùng bữa."
Chở tiểu nhị vừa rời khỏi phòng, Thẩm Diêu Tinh liền gấp không chờ nổi mà ngồi qua, theo thói quen lấy khăn tay lau bàn tay, rồi cầm lấy một cái đùi gà gặm cắn, trong nháy mắt đã ném vấn đề vừa rồi sang một bên.
Đối với chuyện này Mạnh Tân Di sớm đã tập mãi thành quen, nhìn bàn tay bằng hữu dính đầy dầu mỡ, nàng bình tĩnh cầm lấy chiếc đũa.
Đợi đến khi gặm xong chiếc đùi gà trong tay, Thẩm Diêu Tinh mới nhìn về người đối diện: "Chúng ta vừa rồi đang nói đến cái gì vậy?"