“Không không không, chuyện này không thể để người khác biết được.”
Tề Chiêu ra vẻ cao thâm khó đoán mà lắc đầu.
“Trong thoại bản chả kể đấy còn gì. Đế vương cần phải có những thế lực bí mật. Trẫm chỉ đang âm thầm bồi dưỡng thế lực của chính mình thôi mà.”
Ta: “… Thế Hoàng Thượng tiến hành đến bước nào rồi?”
{Editor: Hải Yến | Bài dịch thuộc quyền sở hữu bên chuyển ngữ, vui lòng không tự ý repost.}
“Đây là bước đầu tiên.”
Khóe mắt ta giật giật, đứa nhỏ này ngây thơ thật luôn…
Tề Chiêu tung ta tung tăng đi theo sau ta, không ngừng thuyết phục:
“Tri Tri tỷ, trẫm là Đế Vương đó, hợp tác với trẫm chắc chắn không thể lỗ được!”
“Trẫm không thể thường xuyên chuồn ra khỏi cung nhưng Tri Tri tỷ, tỷ ở ngoài mà. Cho nên chúng ta nội ứng ngoại hợp, sáng tạo một đế quốc thương nghiệp. Thấy sao nào?”
“Chúng ta chia năm năm nhé? Không thì tỷ sáu ta bốn? Thôi được bảy ba đi. Bảy ba, không bớt thêm được nữa đâu!!!”
Dừng bước trước cửa nhà kho, ta hơi hơi nhướng mày ngoắc ngoắc tay:
“Đổi trang phục bình thường cùng ta ra ngoài một chuyến, tỷ đưa ngươi đi mở mang kiến thức!”
Lấy mấy xấp ngân phiếu, ta thay trang phục nam gọn gàng thoải mái, dẫn theo Tề Chiêu ra khỏi phủ đi thẳng tới phố An Nguyệt ở mạn phía đông của kinh thành.
Phố An Nguyệt là con phố phồn hoa bậc nhất kinh thành, hội tụ đủ loại hình ăn nhậu chơi bời, cần gì có nấy.
“Tri Tri tỷ, quán trà ngon nhất hoành tráng nhất kinh thành này thế mà do tỷ mở!!!” Tề Chiêu khϊếp sợ.
Đứng trong phòng bao có tầm nhìn tốt nhất ở lầu hai hóng gió, ta chỉ chỉ thêm vài chỗ:
“Tiệm cơm kia, cửa hàng son phấn đó, quán rượu bên này, hiệu trang phục ấy, còn có mấy nhà nọ, đều là của ta.”
Tề Chiêu tiếp tục tròn mắt:
“Lúc trước trẫm chỉ nghĩ tỷ cùng lắm là mở được đôi ba gian hàng nhỏ, ai ngờ đều là cửa hàng nổi tiếng nhất trong kinh thành!”
{Editor: Hải Yến | Bài dịch thuộc quyền sở hữu bên chuyển ngữ, vui lòng không tự ý repost.}
Ta vui vẻ thoải mái rót ly trà:
“Mấy cái đó đều là ngành hàng mang lại lợi nhuận kha khá, hiện tại có chính sách uỷ quyền kinh doanh thì còn nhiều ngành khác đang đợi chúng ta tới mở đường.”
Tề Chiêu cảm thấy mới lạ vô cùng, tựa cửa sổ tỉ mỉ quan sát phố An Nguyệt.
“Tri Tri tỷ, cái cửa hàng nhỏ kia, tiệm ăn vặt Tân Thành ấy, cũng kiếm được bộn tiền hả?”
“À thì không đâu, chẳng qua là ta muốn ăn thôi.”
Tề Chiêu: “…”
Sau khi cơn hào hứng đã vơi bớt, Tề Chiêu ngồi xuống bên cạnh ta, hơi thắc mắc:
“Tri Tri tỷ, rõ ràng cữu cữu rủng rỉnh lắm mà, vì sao tỷ lại phải tốn công tốn sức tự kiếm tiền vậy?”
---------------------------------------------------------------------------------------------------
TUI MÊ MẤY BỘ BÊN TRUNG NÊN DỊCH LẠI CHO MẤY BÀ ĐỌC THỬ:)