Phu Quân Yêu Dấu Của Ta

Chương 8:

Hiện tại thiên hạ thái bình, là lúc tìm biện pháp để phát triển kinh tế rồi.

Hồi trước bởi vì đa số mặt hàng đều do quan phủ buôn bán nên ta chỉ có thể kiếm ít tiền trinh qua hiệu cầm đồ, son phấn, đồ thủ công linh tinh.

Bây giờ thay đổi chính sách rồi, ta đây chẳng phải là có thể chơi lớn luôn à???

Nghĩ đến đây, ta hào hứng ngồi xổm xuống, bắt đầu bóp chân cho Quý Bùi Khanh.

“Phu nhân có ý gì đây?” Hắn nhướng mày.

Ta chớp chớp mắt:

“Cho vay ít tiền nào~”

Muốn chơi lớn thì chút vốn riêng này của ta chắc chắn là còn khuya mới đủ.

Đầu ngón tay hắn gõ gõ mặt bàn ra chiều suy tư lắm:

“Cũng được, nhưng chỉ cho người cùng bổn vương lêu lổng vay thôi.”

Ta: “…”

Rốt cuộc có thôi đi không!!!

Quý Bùi Khanh khẽ cười một tiếng, nghiêng người ngửa đầu hỏi:

“Phu nhân thấy ổn không?”

“Rất ổn!”

{Editor: Hải Yến | Bài dịch thuộc quyền sở hữu bên chuyển ngữ, vui lòng không tự ý repost.}

Ta tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, duỗi tay ghì vai Quý Bùi Khanh, cắn lên môi hắn một cái.

Lêu lổng?

Đề bài này, ta biết làm.

Bên tai vang lên một tiếng xuýt xoa và giọng nói hơi khàn:

“Phu nhân, xin nhẹ chút.”

Ta thành công lấy được chìa khóa nhà kho.

Kỳ thật lúc trước Quý Bùi Khanh đã giao chìa khóa cho ta rồi, định để ta quán xuyến mọi thứ nhưng ta lười, lại còn tự mình làm chút buôn bán nhỏ bên ngoài nên cũng không thèm quản lý chuyện trong phủ nữa.

{Editor: Hải Yến | Bài dịch thuộc quyền sở hữu bên chuyển ngữ, vui lòng không tự ý repost.}

Vậy nên ta trả chìa khóa lại cho hắn.

Kết quả giờ mới phát hiện, thằng nhãi này thế mà vẫn luôn đặt chìa khóa trong phòng của ta.

Mất công bán đứng nhan sắc rồi…

Ta cầm chìa khóa, ngân nga giai điệu vui vẻ, vừa đi về phía nhà kho vừa quy hoạch sự nghiệp của chính mình trong đầu.

“Tri Tri tỷ?” Một cái đầu nhô ra từ bờ tường.

Ta chớp chớp mắt, Tề Chiêu?

Hoàng Đế dứt khoát thành thạo nhảy tường vào, sau đó vinh quang hôn đất mẹ thân thương.

Ta: “…Sao Hoàng Thượng không đi cửa chính?”

Tề Chiêu cười hề hề:

“Trẫm trộm chuồn ra khỏi cung, cữu cữu không biết đâu.”

Ta: “…”

Tề Chiêu đến gần sốt sắng túm lấy tay áo ta:

“Tri Tri tỷ, về lời đề nghị lần trước của trẫm, tỷ đã nghĩ kỹ chưa?”

Ồ, chuyện hợp tác kia ấy hả.

Ta đánh giá Tề Chiêu trước mặt một chút, có hơi không hiểu nổi ý đồ của Thiên Tử:

“Ngài muốn có sản nghiệp của chính mình sao không xin Quý Bùi Khanh giúp đỡ?”

------------------------------------------------------------------------------------------------------

TẦM 4, 5 CHƯƠNG GÌ NX LÀ END NHA