Phu Quân Yêu Dấu Của Ta

Chương 2: Phu quân mong ta mất sớm

“Nói thật, mấy người còn chưa thảm bằng ta đâu…”

Hai vị phu nhân sửng sốt, đồng loạt quay sang nhìn qua ta.

Ta nức nở, bắt đầu giả vờ đáng thương:

“Đêm tân hôn, gã phu quân tệ bạc kia của ta thế mà để ta một mình trông phòng, chăn đơn gối chiếc…”

{Editor: Hải Yến | Bài dịch thuộc quyền sở hữu bên chuyển ngữ, vui lòng không tự ý repost.}

“Ngày nào hắn cũng kêu bận, không biết bận việc đao to búa lớn thật hay là ra ngoài lêu lổng trêu hoa ghẹo nguyệt…”

Dưới ánh mắt khϊếp sợ của hai vị phu nhân, ta sụt sùi:

“Hơn nữa, hắn còn mong ta chết sớm ấy chứ…”

“Thế cơ!” Phu nhân Thị Lang kinh ngạc che miệng.

Phu nhân Thái Phó đã trải nhiều sự đời nhưng chưa gặp trường hợp nào ghê gớm như vậy.

“Gã Nhϊếp Chính Vương này cũng quá đáng thật!!!”

Ta gật đầu như bổ củi, chuẩn bị tiếp tục thêm mắm dặm muối.

Vừa mở miệng chưa kịp phát ra tiếng nào đã bị tóm gáy ngay tại trận, hương mực quen thuộc tràn tới từ sau lưng.

“Sao bổn vương không biết chính mình lại độc ác vô tình như vậy nhỉ?”

Ta quay đầu, bắt gặp ngay ánh mắt khó đoán không rõ đang vui hay đang giận của Quý Bùi Khanh.

“Nếu bổn vương nhớ không lầm thì chuyện đêm tân hôn không phải là do phu nhân muốn ăn kẹo hồ lô của cửa hàng phía tây kinh thành nên nằng nặc đòi bổn vương đi mua à?”

{Editor: Hải Yến | Bài dịch thuộc quyền sở hữu bên chuyển ngữ, vui lòng không tự ý repost.}

Lời kịch bi thương mà ta mãi mới ấp ủ đủ cảm xúc nháy mắt tắc giữa cổ họng.

Quý Bùi Khanh khẽ hừ một tiếng, vén vạt áo ngồi luôn bên cạnh ta tiếp tục nói:

“Đêm nào bổn vương chẳng về phủ, có lêu lổng hay không phu nhân không biết ư?”

Phu nhân Thái Phó và phu nhân Thị Lang dạt sang bên, trầm tư.

Quý Bùi Khanh siết chặt eo ta:

“Còn nữa, rõ ràng là bổn vương nói lời âu yếm chứ rủa nàng bao giờ! Sinh thời cùng chăn, chết cũng cùng huyệt, chỉ nguyện làm một đôi uyên ương trọn đời trọn kiếp.”

“Phu nhân chớ nghe nhầm.”

Tên Quý Bùi Khanh này sao xuất quỷ nhập thần quá vậy!?

Ta chột dạ cười trừ:

“Ha ha ha ha… Vương Gia tới sớm thế…”

“Ha.” Quý Bùi Khanh bất mãn bóp bóp eo ta.

“Bổn vương mà muộn thêm chút nữa e rằng thanh danh trong triều của ta bị nàng bôi nhọ không còn gì mất.”

Ta: “…”

Quý Bùi Khanh nhã nhặn gật đầu với hai vị phu nhân:

“Để hai vị chê cười rồi, phu nhân nhà ta lần đầu tham gia yến tiệc nên có hơi bồn chồn, nói năng không lựa lời. Xin lượng thứ.”

------------------------------------------------------------------------------------------------------------