Mộng Có Đành Buông

Chương 20

Ánh sáng ngày mới tràn ngập không gian. Hai mắt tôi vừa lơ mơ mở ra sau một giấc ngủ bất an khó chịu, cơ thể vẫn còn đau nhức đến nhíu mày, tôi chợt nghe tiếng một gã tay sai nói ngay bên tai tôi, như thể gã chỉ chờ tôi tỉnh giấc để báo lại:

– Việc cô không tố giác ông chủ đã biết, ông ấy chấp nhận cho cô trở lại biệt phủ dưỡng thương, cũng như tha tội cho anh Phúc, cho chúng tôi và chị Hợp.

Một gã nhàn nhạt nói với tôi, rất giống một câu trấn an nhưng tôi chỉ cảm thấy da gà da vịt trên người nổi hết cả lên. Coi như tôi dùng sự im lặng để mua bình yên của những người liên lụy ở nơi đáng sợ đó với lão Tâm.

Nghe tiếng động, tôi ngẩng mặt nhìn ra cửa. Vị bác sĩ tối qua mở cửa phòng bệnh, bước vào nói với tôi:

– Anh trai cô nói muốn chuyển cho cô về nghỉ ngơi ở nhà, điều kiện sức khỏe của cô có thể đáp ứng nên sáng nay cô ra viện luôn nhé.

Mấp máy đôi môi khô khốc, tôi muốn nói với ông ta… tôi không muốn, tôi muốn được ở đây nghỉ ngơi thêm, muốn tìm cơ hội trốn thoát nhưng trước ánh mắt hình viên đạn của gã đứng ngay bên cạnh bác sĩ, tôi chỉ có thể chấp nhận gật đầu. Phúc không muốn lãng phí tiền bạc cùng thời gian cho tôi ở nơi này. Anh ta muốn tôi luôn ở trong tầm kiểm soát, nếu như tôi cứ ở đây, càng khỏe mạnh trở lại, anh ta càng khó giữ chặt tôi trong lòng bàn tay. Biết sức khỏe của tôi không cần ở lại bệnh viện, hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng thương, anh ta chẳng đời nào cho phép tôi ở lại. Tôi muốn đấu tranh… muốn kêu cầu bác sĩ cứu tôi, nhưng hiện tại tôi chỉ có một mình, trước một thế lực ghê gớm súng ống mọi nơi như của cha con Phúc, tôi không thể liều cái mạng này cũng như cuốn những người vô tội vào sự việc.

Ngả người trên ghế sau chiếc xe hơi bốn chỗ đưa tôi đến đây, tôi mím chặt môi, hai mắt xa xăm nghĩ ngợi. Hiện tại tôi cần phải dưỡng thương, chẳng thể tính được bất cứ điều gì. Ít nhất… Phúc không gϊếŧ tôi, ít nhất anh ta là người bảo vệ tôi trong biệt phủ địa ngục kia.

Chiếc xe hơi phóng thẳng qua cánh cổng đồng lạnh lẽo mở toang như nuốt tôi vào họng. Không một ai ngăn cản, cũng không một họng súng nào hằm hè khi tôi được hai gã dìu khỏi xe, đơn giản vì tôi đã giữ mồm giữ miệng khiến mọi chuyện được êm thấm dù tôi hoàn toàn có cơ hội tố giác bọn họ. Còn Phúc… anh ta vì tính mạng của tôi mà chấp nhận rủi ro, thực tình tôi chẳng biết phải nghĩ sao.

Hai gã dìu tôi vào tận phòng Phúc. Anh ta không có trong phòng, còn lại mình tôi được đỡ về giường nằm nghỉ. Cơ thể đau nhức chỉ có thể chờ thời gian tự chữa lành, không kể một lô thuốc cả bôi cả uống hai gã để ở bàn đèn ngủ cho tôi.

Thiu thiu ngủ một hồi, chợt cảm thấy có người đứng bên cạnh từ lúc nào, tôi giật mình mở mắt, lập tức xoay người không muốn đối diện Phúc. Ân oán giữa tôi và anh ta… mỗi giây mỗi phút thêm một chất chồng. Cảm giác tủi thân khiến sống mũi cay xè, tôi sụt sịt gạt nước mắt nói:

– Chẳng phải anh mong tôi chết lắm sao? Cứ để tôi chết dưới tay em trai anh, lương tâm anh sẽ được thanh thản, anh còn cứu tôi làm gì?

– Để cô chết thế thì dễ dàng cho cô quá.

Tôi hừ một tiếng trong cổ họng, mọi chuyện đúng như tôi nghĩ. Phúc muốn hành hạ tôi cho bằng hả thì thôi, làm sao có thể đơn giản để tôi chết như vậy. Sống không bằng chết mới là điều anh ta muốn dành cho tôi, mới hả được mối hận trong lòng anh ta.

– Có chết cô cũng phải chết dưới tay tôi.

Tôi khẽ run lên trước lời đanh giọng dọa nạt của Phúc. Bất ngờ những ngón tay anh ta chạm lên cơ thể đầy thương tích của tôi, tôi như phải bỏng lập tức lùi người tránh né.

– Tôi chưa khỏe… để anh hành hạ!

Hai má tôi nóng ran trước lời giải thích của mình. Anh ta không nói không rằng tiếp tục tiến lại, một lực tay hất vạt áo tôi đang mặc lên cao để nhìn cho rõ vết sưng tấy nơi mạng sườn trái của tôi. Bàn tay kia anh ta cầm tuýp thuốc. Đôi mày rậm khẽ nhíu, anh ta nhẹ nhàng thoa gel thuốc mát lạnh lên nơi đau đớn nhất trên cơ thể tôi. Cảm giác đau đớn trên cơ thể cũng không đau bằng nỗi uất ức trong lòng tôi lúc này… Tại sao… tại sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy? Có phải đây chính là phương pháp hành hạ cả thể xác, cả tinh thần, điều anh ta mong muốn tôi phải chịu đựng nhất? Anh ta đã có vợ, còn sắp có con, vậy mà giờ phút này ở đây thoa thuốc chữa thương cho tôi, chờ đợi một ngày tôi khỏe mạnh để hành hạ thân thể tôi dưới thân anh ta. Nếu ngày đó xảy ra, nếu như tôi không thể trốn chạy khỏi anh ta, tôi có thể nào chấp nhận việc mình bắt buộc phải làm với anh ta… trở thành một con búp bê cho anh ta giải tỏa? Trong khi… tôi căm ghét anh ta, kẻ rất có thể liên quan đến cái chết của Quân, thì ngày lại ngày tôi phải chịu đựng để anh ta giày vò thân xác này… Cái chết với tôi, suy cho cùng có phải nhẹ nhàng hơn là sống như vậy hay không?

– May cho cô vết thương không vào nội tạng, xem như mạng cô lớn. Hay tôi đã coi thường khả năng của cô quá rồi?