Nồi Này Tôi Gánh!! [Xuyên Nhanh]

Chương 2:

Ánh mắt này với hắn không hề xa lạ chút nào.

Bọn họ cùng nhau tốt nghiệp học viện quân sự đế quốc, từ không quen biết trở thành bạn bè, cùng nhau luyện tập, sóng vai xông pha không biết bao nhiêu lần sinh tử.

Nhưng ngay khi chính phủ Terence chú ý đến bọn họ và bắt đầu chèn ép thậm chí còn đe dọa tới tính mạng, Dina lại ra tay với người thầy đã đích thân dạy dỗ bọn họ, không lâu sau đó liền gia nhập vào chính phủ Terence.

Từ đây một đường như diều gặp gió, chỉ sau 5 năm, liền trở thành đại nguyên soái được tổng thống nể trọng.

Hắn chưa từng một lần điều tra lí do Dina đột nhiên phản bội, vì kẻ phản bội thì không cần lí do, bọn họ chỉ cần bị loại bỏ là đủ rồi.

Một lần trong khi giao chiến, hắn ra tay bắn Dina bị thương.

Trong tầm nhìn của ống ngắm, máu nhanh chóng lan ra, thân hình gầy gò vô thanh vô tức ngã xuống. Quân chính phủ nguyên bản đủ để tiêu diệt bọn họ, bây giờ như rắn mất đầu, nháy mắt loạn thành một đoàn, vậy nên hắn mới có thể nhanh chóng mang theo bộ hạ rút lui.

Thậm chí còn chưa kịp nghi ngờ, lấy tố chất quân sự của Dina, làm thế nào không tránh được viên đạn được ngắm bắn vừa vội vàng lại rõ ràng như vậy.

Cho đến nay, hắn tựa hồ đã bỏ qua nhắc nhở quá mức rõ ràng nào đó……

Trong lòng bỗng nhiên sinh ra chút ý niệm cực kì mịt mờ, quay cuồng trong trầm mặc dày vò, khiến Vino cơ hồ không thở nổi.

Nắm tay nắm đến thật chặt, cánh tay hắn cũng đã bắt đầu ẩn ẩn phát run, lại phảng phất như không hề có cảm giác.

Cửa bỗng nhiên bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Vino bỗng nhiên ngẩng đầu, cơ bắp cùng khớp xương đã điều chỉnh vào trạng thái phòng bị, trong mắt hiện lên sát khí sắc bén.

Sau khi nhìn rõ người tới, hắn mới ngẩn ngơ mà bình tĩnh lại.

Tay Dina vẫn đang còn đặt trên mép cửa, khẽ nâng đầu nhìn hắn, đi theo phía sau là viên trung úy mang bữa tối tới.

Bước đến dưới ánh đèn sáng ngời, sắc mặt tái nhợt của người kia cũng càng thêm rõ ràng hơn, thân thể biến mất dưới áo choàng to rộng, che lấp đi vẻ gầy gò đơn bạc vốn có.

Tô Thời từ trước đến nay không có ý thức chiến đấu gì, cũng không hề biết khí thế trên người mình có thay đổi hay không, không nhanh không chậm đi đến một bên ngồi xuống, ra hiệu cho trung úy đem bữa tối đặt lên trên bàn cạnh đó.

Nhìn động tác nề nếp của trung úy, ánh mắt Vino đảo qua từng món có thể nói là phong phú trên bàn, trầm mặc một lát mới ngẩng đầu: “Dina, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”

“Có, đáng ra bây giờ ta phải tra khảo ngươi tình báo của Quân Khởi Nghĩa, nhưng dù sao ngươi cũng sẽ không nói đâu, vậy nên không bằng ta bớt chút sức lực.”

Củ khoai lang phỏng tay này không ăn được chỉ có thể ném đi, nếu không hai ngày nữa phải đưa về tổng bộ Quân Khởi Nghĩa. Tô Thời căn bản không tính toán lãng phí nhiều thời gian ở trên người hắn, nhàn nhã lật xem hồ sơ bệnh án đặt ở một bên, cũng không ngẩng đầu lên mà đáp một câu.

Không lường được câu trả lời của đối phương, Vino thần sắc hơi giật mình, tầm mắt theo bản năng dừng ở trên người cậu.

Dina trong trí nhớ của hắn rất kiêu ngạo, kiêu ngạo đến loá mắt, đôi mắt đen láy luôn loé lên sự sắc bén, như thể không chứa đựng bất kỳ tạp chất nào.

Nhưng người thanh niên trước mặt lại đang thả lỏng mình tựa lưng vào ghế, cư nhiên mơ hồ lộ ra vài phần lười biếng tùy ý. Đã từng tích thủy bất lậu*, bây giờ lại không phát ra bất kỳ uy hϊếp nào.

*Tích thủy bất lậu: làm việc cẩn trọng không chút sơ hở.

Cho tới bây giờ, hắn mới phát hiện bản thân dường như chưa bao giờ hiểu đối phương.

Có lẽ cái nhìn trộm quá lộ liễu này đã kinh động đến người thanh niên vốn đang bình tĩnh kia, thân thể người nọ bỗng nhiên căng thẳng, ánh mắt như tia chớp nhìn về phía hắn, trong đáy mắt hiện lên sương tuyết lạnh thấu xương.

Là ánh sáng chói mắt cự tuyệt người tới gần.

Ngực Vino bỗng nghẹn lại, nhưng lại như cũ không thể rời mắt mắt.

Bất động thanh sắc đón nhận ánh mắt chăm chú của đối phương, Tô Thời trầm mặc không nói gì, nhưng trái tim đã điên cuồng đập loạn.

Vừa rồi, cậu nhận được cảnh báo, giá trị hiểu lầm của vai chính đang đặt mức báo động.

Là người trực tiếp chứng kiến hành động phản bội, Vino đương nhiên phải là người đầu tiên sinh ra hiểu lầm với cậu. Sau khi cậu được bổ nhiệm làm nguyên soái, giá trị hiểu lầm của Vino đã đạt tới 89, vậy nên cậu cũng không còn đặt sự quan tâm lên người đối phương nữa.

Nhưng vừa rồi, giá trị hiểu lầm đột nhiên kịch liệt giảm xuống, mơ hồ đã hàng tới giá trị nguy hiểm.

Không còn thời gian để tìm hiểu xem nguyên nhân là do đâu, cậu phải nhanh chóng tìm ra cách đối phó mới được.

“Dina, thương thế của ngươi đã lành chưa?”

Xúc động kì lạ khiến Vino thấp giọng mở miệng, bàn tay đặt bên người cũng vô thức siết chặt.

“Đúng rồi ha...... Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, ta suýt nữa đã quên mất, ta còn thiếu ngươi một đao……”

Sau khi bị cảnh cáo, Tô Thời lập tức tỉnh táo trở lại, thần sắc một lần trở nên lạnh lùng, khóe môi nhếch lên một độ cong sắc bén, cậu vịn tay vào mép bàn rồi chậm rãi đứng lên, từ trên cao xuống nhìn hắn.

Khẩu súng tinh xảo trong tay cậu nhẹ nhàng xoay tròn, Tô Thời một tay ôm lấy vai Vino, ghé sát vào tai hắn như rất trìu mến, lặng lẽ ấn họng súng vào giữa lông mày: “Ta còn sống, thất vọng lắm à? "

Sự dịu dàng và lười biếng trước đó dường như chỉ là ảo giác, thanh niên trước mặt vẻ mặt nham hiểm, hơi thở lạnh lùng, họng súng màu đen áp sát vào da thịt Vino, cái chạm lạnh lẽo khiến trái tim hắn khẽ trầm xuống.

Lúc này mới đúng hay như vậy mới là đúng.

Đôi mắt đó chứa đựng sự thờ ơ và kiêu ngạo, bộc lộ sự khinh thường đối với kẻ bại trận và tham vọng của một kẻ phản bội.

Hắn cố gắng thuyết phục bản thân bằng cách này, nhưng cảm giác nhẹ nhõm ấm áp lúc đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí hắn.

“Dina, ngươi muốn nổ súng sao?”

Vino nhẹ giọng mở miệng, thần sắc bình tĩnh trở lại, ngữ khí hòa hoãn thậm chí có vài phần ôn hòa.

Tô Thời đương nhiên sẽ không nổ súng.

Cục cao cấp phân chia chức nghiệp rất rõ ràng, cậu không phải là người theo hệ chiến đấu, nên đối với cách sử dụng súng ống không quen thuộc là điều đương nhiên, thật sự cậu không chắc chắn có thể bắn một phát súng để hù dọa Vino được.

Nếu không thành công, phát bắn này có thể làm bày màu 30.000 điểm kinh nghiệm của cậu đó.

Đền không nổi đâu trời.

Trực tiếp uy hϊếp đến tính mạng của vai chính, tiếng cảnh báo không ngừng vang lên khiến Tô Thời choáng váng, đen cái là đã quá muộn để hối hận không thể thu súng về được.

Do dự một lúc lâu, Vino đột nhiên đứng lên, giật lấy khẩu súng trong tay cậu. Đem Tô Thời ghì chặt trước người, họng súng nhanh như chớp đã đặt trên thái dương của cậu.

“Nguyên soái!”

Trung úy tiến lên một bước, khẩn trương hô lên một tiếng, quanh thân toát ra toàn sát khí, giơ súng nhắm ngay giữa mày của Vino.

Vino vẫn lù lù bất động, một cảm giác đau mơ hồ lan tràn trong l*иg ngực.

Khoảng cách được kéo gần, khiến hắn có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp Dina trở nên ngắn ngủi, bước chân cũng vô lực phù phiếm, giống như một người bình thường chưa từng trải qua bất kì huấn luyện nào.

Nhưng Dina đương nhiên không có khả năng chưa từng trải qua huấn luyện.

Là một trong số những sinh viên tốt nghiệp loại ưu tú của học viện quân sự đế quốc, Dina đã từng là đỉnh núi mà vô số người không thể thể với tới, ngay cả hắn khi cùng đối phương giao đấu, cũng chưa chắc nắm được hoàn toàn phần thắng.

Câu trả lời thích hợp cho việc này, chỉ có thể là cơ thể cậu đã suy yếu tới mức không thể che giấu được nữa.

Ánh mắt Vino càng thêm sâu thẳm, lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của đối phương.

Rốt cuộc là bởi vì cơ thể Dina đã kém đến mức này, nên mới không thể né tránh được phát súng kia, hay nguyên nhân chính là vì không né đi phát súng kia, nên mới trở nên suy yếu như vậy?

Dù là đáp án nào thì cũng là điều mà hắn không mong muốn.

Hắn không thể lại tiếp tục nghĩ về chuyện đó được nữa.

Hiện tại xem ra, Dina trong chính phủ Terence rất có tiếng nói. Không riêng gì về hoạt động quân sự, mà còn cả việc vận hành chính quyền, thi hành các chính lệnh đều bắt đầu dần dần trông vào vị nguyên soái trẻ tuổi được tổng thống tín nhiệm này.

Nếu Dina thật sự là kẻ phản bội, chỉ cần đem cậu ta tiêu diệt, ít nhất cũng làm một nửa bộ máy chính phủ Terence tê liệt, việc này so với các cuộc ám sát rải rác trước đây còn hiệu quả hơn nhiều.

Nhưng nếu đối phương thật sự có nỗi khổ tâm, thì việc hắn truy hỏi, chẳng khác nào huỷ hoại cục diện mà đối phương khổ tâm bày ra hay sao.

Dù như thế nào, thì giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để tìm kiếm sự thật.

“Không sai, đúng là ta thật sự rất thất vọng, không thể đích thân báo thù cho lão sư, tiêu diệt người được coi là vị nguyên soái vinh quang vạn trượng của đế quốc này……”

Rõ ràng cũng là khinh thường trào phúng, nhưng lại lộ ra hàn ý cùng cực, mang theo băng đá sắc nhọn cắt vào da thịt, để lại những vết thương không thể phát hiện.

Độ hiểu lầm cuối cùng không hề giảm xuống, nghe được những lời nói lạnh lùng quen thuộc, Tô Thời mới không dấu vết nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Vino, mau bỏ súng xuống!”

Tuy rằng biết rõ khổ tâm của nguyên soái, nhưng suy cho cùng việc bảo vệ tính mạng nguyên soái an toàn mới là điều quan trọng nhất. Trung úy giơ súng tiến lên một bước, ngữ khí đã lộ ra ẩn ẩn sát ý.

“Nuya, ngươi đặt súng xuống trước đi.”

Củ khoai lang to này ngày càng nóng tay rồi đó, Tô Thời đau đầu muốn điên lên, nhíu mày trầm giọng mở miệng, thở sâu nắm lấy cổ tay Vino: “Bắt ta làm con tin để trốn thoát, thật sự là chuyện ngu ngốc nhất mà ngươi đã làm đó, Vino à.... chỉ bằng an ninh đề phòng nghiêm ngặt bên ngoài, ngươi cảm thấy ngươi dùng thứ này uy hϊếp ta, là có thể sống sót ra ngoài được hay sao?”

Thân thể bị hắn kẹp chặt trong ngực gầy ốm đến mức có chút cộm người, cái tay kia tuy rằng đang nắm lấy cổ tay hắn, nhưng lại rõ ràng có chút lực bất tòng tâm, không làm bất kì hành động có ý đồ trốn thoát nào.

Lòng bàn tay lạnh lẽo dán trên cổ tay hắn, không biết là vì không muốn dùng sức hay là không có sức lực, lực đạo nhẹ tới mức tựa lông hồng.

Trung úy theo lời đem họng súng chuyển sang hướng khác, lui về phía sau vài bước, ánh mắt vẫn như cũ mang theo sắc bén cảnh giác uy hϊếp.

Vino không chút dao động, họng súng vững vàng nằm trên thái dương Dina, cánh tay vẫn như cũ vòng qua cổ cậu: “Lấy mạng của ta đổi lấy một mạng của ngươi, cũng không phải không có lời, không phải sao?”

Nghe được lời hắn nói, trung úy trong mắt bùng lên ngọn lửa: “Vino! Nguyên soái hắn rõ ràng......”

“Nuya!”

Sau khi trầm giọng quát bảo ngưng lại trung úy đang tức giận sắp nói ra sự thật, Tô Thời cuối cùng cũng biết rõ mục đích Vino bắt mình để làm gì, trong lòng rốt cuộc cũng bình tĩnh lặng: “Vino, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Không hổ là vai chính được cốt truyện tuyển chọn, rõ ràng đối phương vừa mới bị trọng thương, lại từng bị tra tấn qua một lần, nhưng cánh tay vẫn khỏe đến kinh ngạc, còn kẹp cậu chặt đến mức khó thở.

“Ta chỉ muốn biết một điều.”

Dường như nhận ra Tô Thời đang khó chịu, Vino không dấu vết mà thả lỏng một chút, dán vào tai cậu thấp giọng thầm thì.

Hơi thở ấm nóng phả vào bên tai Tô Thời, phía sau là khuôn ngực rộng lớn cường tráng, phía trước là cánh tay bởi vì hơi thả lỏng chút lực đạo mà thoáng hạ xuống.

Nếu không nhìn vào khẩu súng, có lẽ nhìn vào nó chẳng khác gì một cái ôm đầy ái muội.

“Dina, cơ thể ngươi vì sao lại kém đến mức này?”

Tác giả có lời muốn nói:

Công: Ngươi thay đổi rồi, trước đây ngươi không yếu như vậy.

Tô Thời: Câm miệng!!!!