Sau Khi Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện, Tôi HE Với Nam Chính Cố Chấp

Chương 15: Quan tâm

"Sao mà vậy được chứ, chỉ là cơ thể của cậu chủ nhỏ hơi khó chịu, nên hôm nay mới không muốn xuống lầu thôi."

Dì Châu mỉm cười nói một câu an ủi, sau khi trả lời xong thì lại dè dặt hỏi: "Ông chủ, vậy tôi đi bưng bữa sáng lên cho cậu chủ nhỏ trước nhé?"

Hạ Duy Thâm để cà phê trên bàn, uống một ngụm, rồi chậm rãi trả lời: "Dì đi đi."

Từ đầu cho tới cuối cuộc trò chuyện, cũng không hỏi han lấy một câu nào, Hạ Nam Lâu bị sốt ra sao cũng không quan tâm, ngay cả chuyện hôm nay cậu cảm thấy thế nào rồi cũng không thèm để ý.

Kiều An Niên nhìn vào là biết ngay, thì ra Hạ Duy Thâm lại là một người ba hoa khoác lác. Treo trên miệng câu "cục cưng bé bỏng" làm như thân thiết lắm, nhưng trong lòng lại chẳng hề lo lắng cho bánh bao nhỏ một chút nào.

Trương Thiến Nhu đang đứng bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra sáng hôm nay tạm thời Duy Thâm sẽ không tính sổ với An Niên nữa.

Dì Châu bưng điểm tâm lên lầu.

Trương Thiến Nhu thúc giục Kiều An Niên nhanh lên: "Được rồi, An Niên, uống sữa đậu nành nhanh lên con, chúng ta phải ra ngoài rồi."

Kiều An Niên: "..."

...

Cho dù Kiều An Niên không tình nguyện cho lắm thì anh vẫn bị mẹ mình "ép" phải ra ngoài.

Kiều An Niên đứng ở trước cửa đổi giày, cô giúp việc trong nhà đưa balo sách vở cho anh.

"Nào, đưa cho tôi đi."

Trương Thiến Nhu nhận lấy balo từ trong tay cô giúp việc, đeo lên lưng cho Kiều An Niên.

Suốt bao nhiêu năm trời Kiều An Niên không đυ.ng vào balo đi học, anh bị sức nặng của chiếc balo này làm cho hoảng hốt!

Bây giờ balo đi học của học sinh tiểu học... Nhẹ đến vậy sao?!!! Có phải ở trong này chẳng được bao nhiêu quyển sách quyển vở không đấy?

Kiều An Niên bị cái độ nhẹ đến đáng ngờ của cái balo phân tán sự chú ý, đến lúc anh tỉnh táo lại thì anh đã ngồi ở ghế sau trên xe cùng với Trương Thiến Nhu rồi.

Kiều An Niên ló đầu nhìn ký hiệu trên tay lái một cái, tốt lắm, Rolls Royce cơ đấy. Không hổ là nhà họ Hạ, đúng là nhà có tiền có khác.

Giờ cao điểm người người nhà nhà đi học, đi làm, trên đường đi có hơi kẹt xe.

Kiều An Niên quay đầu sang, từng tòa nhà cao tầng mọc lên như rừng ở ngoài cửa sổ, xe cộ đông đúc, tiếng còi xe thỉnh thoảng xuyên qua ô kính cửa sổ xe truyền vào trong màng nhĩ của anh, không khác gì so với cái thế giới ban đầu kia của anh cho lắm.

Ngoài cái việc, bây giờ chiếc ghế mà mông anh đang ngồi lên là chiếc ghế làm bằng da thật, người ngồi bên cạnh lại là một người "mẹ" trẻ trung xinh đẹp, tuổi tác cũng chỉ hơn anh vài tuổi.

...

Sắp đến trường học.

Tài xế mở cửa sau ra, Trương Thiến Nhu đưa balo ở trên ghế qua: "An Niên, đi học phải nghe lời thầy cô, cố gắng học tập cho thật giỏi, nhớ chưa con?"

"Ngày nào cũng lặp đi lặp lại mấy câu này, mẹ có thấy phiền hay không hả?!"

Bên tai Kiều An Niên dường như vang lên tiếng gầm gừ hung dữ của chàng trai kia.

Hiển nhiên là Trương Thiến Nhu cũng lo lắng con trai mình sẽ nổi cáu lên, bà ta còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng mà vừa mở miệng ra bà ta lại thôi, cuối cùng cũng chỉ dịu dàng cười một tiếng: "Được rồi, con đi học đi. Ở trường cố gắng hòa thuận với bạn bè. Khi nào học xong mẹ lại tới đón con."

Kiều An Niên lớn tới chừng này rồi, vẫn là lần đầu có người quan tâm lúc đi học, anh thật sự không quen với điều này, nhưng mà anh cũng không cảm thấy những lời dặn dò này là phiền phức hay gì cả.

Trước khi xuyên sách, Kiều An Niên đã sống một mình rất lâu rồi. Công việc có thuận lợi hay không, có ăn đủ ba bữa một ngày hay không, sức khỏe dạo gần đây thế nào rồi... Những lời quan tâm rất bình thường mà hằng ngày nhiều người có thể nhận được, lại là điều mà từ trước tới giờ anh chưa từng được cảm nhận. Đã rất nhiều năm rồi anh chưa từng được người khác quan tâm.

Kiều An Niên cũng phối hợp trả lời mẹ mình: "Vâng."

Kiều An Niên đưa tay nhận lấy balo, xuống xe, cũng không quên nói cảm ơn với tài xế đã mở cửa cho anh.

Không hề có chuyện tức giận mắng mỏ mẹ mình, cũng không có tình huống bực mình giật lấy balo rồi chạy vào trường học, lại còn lễ phép nói cảm ơn tài xế nữa chứ.

Hai mắt Trương Thiến Nhu rưng rưng những giọt lệ.

Bà ta thường nghe mấy cụ trong nhà than thở rằng, mấy đứa nhỏ thường lớn lên trong nháy mắt, cứ như những mầm non bị gió thổi bay vậy, thoáng chốc đã trưởng thành.

Có phải Niên Niên của bà ta, cuối cùng cũng đâm chồi nảy lộc, bắt đầu trở nên trưởng thành hiểu chuyện hơn rồi không?

...

Thánh thần ơi!

Đây là, đây là trường học của anh á?

Kiều An Niên đeo balo, lúc đi tới cửa trường học, cả người ngây ngốc.

Cái trường học này trông có khác gì lâu đài cung điện nguy nga tráng lệ không cơ chứ?

Kiều An Niên thừa nhận, anh đúng thật là đồ nhà quê.

Cho nên lúc này anh chẳng khác nào bà thím Lưu lần đầu tiên được vào sân lớn nhà quan vậy (*), chỗ này nhìn một chút, chỗ kia ngó một cái.

(*) Một chi tiết trong “Hồng lâu mộng” của Tào Tuyết Cần, ý chỉ như người quê lên tỉnh, thứ gì cũng mới lạ đẹp đẽ.

Kiều An Niên nhìn hoa của cây anh đào trong trường học bay lả tả, trông tòa nhà dạy học này giống hệt như một tòa lâu đài trong mấy phim thần tượng, anh cảm thấy như mấy đồng Nhân dân tệ đang bốc cháy.

Trường học mà cỡ này thì học phí phải đắt đến mức nào cơ chứ?

Nhà họ Hạ đã sắp xếp cho anh được học ở một trường tiểu học tốt đến mức này, thì có phải bánh bao nhỏ sẽ được đưa thẳng vào trong hoàng cung ở hay không?

Làm như này là cậy thế bắt nạt người khác đấy nhé!

Thật sự khiến cho người làm công ăn lương như anh phải hâm mộ muốn rớt nước mắt.

Kiều An Niên đeo balo, anh nhìn chằm chằm vào tòa nhà dạy học cao lớn, trầm ngâm suy nghĩ một vấn đề...

Lớp học của nguyên chủ, nằm ở tầng nào vậy nhỉ?

"Đại Kiều!"

Nghe thấy có người gọi Đại Kiều, Kiều An Niên cũng quay đầu về phía phát ra âm thanh, tò mò nhìn khắp nơi xem ai đang gọi.

Thú vị thật đấy, trường học mà còn có cả Đại Kiều, không biết trông cái người đó ra sao. Có Đại Kiều rồi, có phải còn có cả Tiểu Kiều (*) nữa không?

(*) Hai nhân vật lịch sử trong tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, nhưng cả hai đều là nữ.

Kiều An Niên nhìn một vòng, phát hiện ra toàn là mấy bé loli, thì đành từ bỏ quay đầu lại.

Sao anh có thể quên mất, bây giờ anh là học sinh tiểu học, đi ở trong sân trường tiểu học, đương nhiên toàn là mấy cô bé xinh đẹp đến mức muốn chửi thề rồi.

Kiều An Niên vừa mới quay đầu đi, đã thấy một thằng nhóc mập đeo cặp, cái bụng đầy thịt đang rung lên theo nhịp chân, cậu ta đang chạy về phía anh.

"Đại Kiều, tối hôm qua sao anh không online vậy? Em với Lý Ngộ chờ anh mãi mà không thấy anh đâu."

Kiều An Niên: "!!!"

Cuối cùng người đẹp đó lại là tôi à? (*)

(*) Kiều An Niên bất ngờ vì cứ ngữ Đại Kiều là gọi một bạn nữ nào đó, ai ngờ lại là gọi mình.

Phi! Phi!

Anh là anh chàng đẹp trai mới đúng chứ!

Kiều An Niên: "..."

Anh cũng đâu phải là nguyên chủ, thì làm sao mà anh biết được còn có chuyện như vậy, anh thuận miệng bịa đại ra một lý do: "Không có chuyện gì, buồn ngủ nên tôi offline thôi."

Thằng nhóc mập hiển nhiên rất khϊếp sợ: "Tối hôm qua anh ngủ sớm như vậy cơ á? Mấy giờ anh đi ngủ vậy?"

Kiều An Niên: "... Không nhớ nữa."

Câu trả lời có thể coi là vô cùng không có thành ý.

Nhưng mà đương nhiên thằng nhóc mập cũng chỉ thuận miệng hỏi câu này vậy thôi, chứ cũng chẳng có ý kiến gì với câu trả lời qua loa lấy lệ của Kiều An Niên.

"Này, Đại Kiều, tay trái của anh bị làm sao thế này? Anh bị thương à?"

Thằng nhóc mập rõ ràng không phải là một người tinh ý, đến lúc này mới nhìn thấy băng vải quấn trên cánh tay của Kiều An Niên.

Kiều An Niên lại tùy tiện trả lời đại một câu: "Bị té."

Đôi mắt ti hí của thằng nhóc mập cố gắng trợn to lên: "Té á? Làm sao anh lại té? Anh đi bộ bị vấp à? Mà anh té lúc nào đấy? Bởi vì tay anh bị thương, nên mới không vào chơi game, vì vậy nên anh mới đi ngủ sớm à?"

Cậu bạn nhỏ ném ra hàng loạt câu hỏi, y chang một con vẹt béo ú, cứ hỏi liên tục không ngừng nghỉ.

Lúc này, Kiều An Niên vô cùng nhớ bánh bao nhỏ của anh.

Haiz, vẫn là bánh bao nhỏ của anh dễ thương.

Vừa đẹp trai lại vừa lịch sự. Dễ thương, đáng yêu biết bao nhiêu.

Cũng không biết bánh bao nhỏ đã hạ sốt hay chưa nữa, đừng nói cơn sốt của cậu chuyển biến nặng thành sưng phổi luôn đấy nhé?

Kiều An Niên cứ suy nghĩ đến bánh bao nhỏ ở nhà suốt một đường như vậy, rồi đi cùng với thằng nhóc mập vào trong tòa nhà dạy học.

Cũng may nhờ có thằng nhóc mập, Kiều An Niên cuối cùng cũng biết nguyên chủ học lớp nào... Lớp 6A6.

Kiều An Niên ngẩng đầu nhìn tên lớp, hơi nhướng mày, mấy con số này, đủ may mắn thuận lợi đấy chứ.

Tiếng đọc sách vang lên.

Kiều An Niên lại thêm một phen hoảng hốt.

Đã biết bao lâu rồi anh chưa được nghe tiếng đọc sách nhỉ?

Đây là chuyện mà mấy chục con người làm cùng nhau, lúc mà con người ta vẫn còn sự ngây thơ và tốt đẹp, không có suy tính ích kỷ, chỉ chuyên tâm làm cùng một chuyện, một lòng một chí hướng tới một mục tiêu, đây là điều rất khó để có thể gặp lại sau khi ra trường.

Lâm Lạc Lạc đi tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, để cặp của mình trên đùi, lấy quyển sách Ngữ văn ở trong đó ra, lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớp, rồi lặng lẽ lấy bánh bao kim sa và sữa bò trong cặp ra.

Lâm Lạc Lạc cắm ống hút vào hộp sữa bò, khóe mắt liếc thấy Kiều An Niên vẫn còn đi tiếp về chỗ ngồi phía sau, vẻ mặt khó hiểu: "Anh Kiều, anh còn đi đâu nữa thế?"

Nói xong rồi lại như vừa hiểu ra: "Ồ. Em biết rồi, anh chưa làm bài tập cuối tuần, nên định đi chép bài của Hứa Minh Lãng đúng không?"

Sau khi vào trong lớp, Kiều An Niên đang tự ý đi về phía hàng cuối cùng ngay phía sau thằng nhóc mập, chợt dừng lại.

???

Căn cứ theo quy luật của tiểu thuyết và phim truyền hình thì một nhân vật xấu xa như nguyên chủ, vừa hút thuốc, uống rượu, lại còn bắt nạt em trai của mình, chẳng phải nên ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp hay sao?

Còn nữa, Hứa Minh Lãng gì cơ, Hứa Minh Lãng là ai?

Lúc này Kiều An Niên cảm nhận được người ngồi ở hàng cuối cùng, một chàng trai đeo kính gọng đen, da hơi ngăm, nhưng các đường nét trên khuôn mặt lại vô cùng cân đối, dường như đang nhìn mình.

Kiều An Niên: "..."

Có phải là do anh đang che mất ánh sáng của shota (*), làm cản trở đến việc hấp thụ chất dinh dưỡng tri thức của đóa hoa tổ quốc hay không?

Kiều An Niên vừa định nói xin lỗi: "Tôi..."

Kiều An Niên vừa mới mở miệng ra chưa kịp nói gì, đã thấy shota mím môi, lấy bốn quyển vở bài tập từ trên bàn, im lặng đưa nó cho anh.