Dù không thích máy giặt nhưng Lâm Cát Hạ vẫn phải ngoan ngoãn học cách dùng, tiếng kêu của máy giặt rất lớn, còn không thể tự động xả nước và vắt khô. Mới ngày đầu tiên tới, Six đã ném cho cô một đống đồ của hắn, mặt không biết sắc nhắc nhở: “Trong đây có quân phục cô cần phải vò qua xà bông trước rồi hãy ném vào máy giặt.”
Lâm Cát Hạ nhìn bộ quân phục, cô chưa bao giờ giặt nó bằng nước, đây là lần đầu tiên nên có hơi lo lắng đề nghị: “Hay anh chuyển qua giặt khô đi, tôi đi tìm tủ giặt đồ giúp anh.”
Six trừng mắt nhìn cô: “Chỗ tôi có máy giặt mắc gì phải đi tìm tủ giặt.”
Nói rồi hắn bỏ đi. Không còn cách nào Lâm Cát Hạ chỉ đành nghe theo, cẩn thận giặt bộ đồng phục, rồi đến các bộ quần áo khác. Tổng cộng có năm bộ, nhưng không có đồ lót, sau khi giặt xong cô chật vật phơi nó lên sào.
Chiếc sào vừa nhỏ vừa dài, còn được chống bằng bốn cây sắt trông có vẻ yếu ớt, một người chưa từng phơi đồ trên sào như cô cảm thấy rất lo lắng, cô sợ quần áo còn dính nước sẽ khiến sào gãy mất, nên sau khi phơi đồ cô liền đứng canh cả tiếng đồng hồ.
Trên gác Six đứng quan sát cô qua ô cửa kính, vừa uống nước vừa tỏ ra khinh thường: “Đúng là đồ ngốc.”
Sau khi chờ cả một giờ đồng hồ sào vẫn an toàn, khi này cô mới yên tâm vào nhà, đi vào phòng mình, dọn dẹp tranh thủ nghỉ ngơi. Sau khi tắm xong, ngồi xuống giường, trong không gian yên tĩnh, cô bắt đầu nghĩ lại những chuyện xảy ra vừa qua.
Vốn đã tới Bộ hậu cần, nhưng chưa đầy một ngày cô đã thành Chiến cơ còn kết đôi với người mạnh nhất Six. Tính cách hắn khá tệ nhưng vẻ ngoài khá ưa nhìn, thành tích và chiến công lừng lẫy, kết bạn với một người như vậy cô không lỗ, ngược lại áp lực khá lớn nhưng cũng hơi vui. Sau này nếu có đưa Six về giới thiệu với mẹ và em trai cô cũng rất tự hào.
Cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa vang lên cùng giọng điệu khó ưa của Six: “Tối rồi đó, cô không ăn cơm à?”
Lâm Cát Hạ chợt nhớ tới quy định sống chung, từ giờ chuyện ăn uống đều do hai người tự xử lý, robot làm việc nhà và nấu ăn đều không thể sử dụng. Kiểm tra thời gian trên thiết bị cá nhân, bây giờ đã qua 16 giờ 30 phút, chỉ còn 30 phút nữa là tới giờ nấu bữa tối.
Cô vội vàng mở cửa, ái ngại nhìn Six: “Anh có biết chợ bán thực phẩm nằm ở đâu không?”
“Đi theo tôi.”
Hắn quay người bước ra ngoài, Lâm Cát Hạ vội vàng di chuyển theo. Vừa ra hắn ngoài sân đã trông thấy một chiếc huyền phù cá nhân đợi sẵn. Loại huyền phù này chuyên dùng cho từng hộ gia đình có nhu cầu di chuyển trong khu vực sinh sống không thể bay qua các Trứng Rồng khác nhau.
Six cùng Lâm Cát Hạ bước lên, hắn nói: “Tôi đã cấp quyền cho cô, sau này không có tôi cô muốn đi đâu có thể gọi cho nó, tên của nó là A1.”
Người ta rất hiếm khi đặt tên cho huyền phù cá nhân, bởi nó có biển số, chỉ cần quét qua là biết chủ nhân của huyền phù, nhưng Six vẫn đặt tên cho nó, xem ra anh ta khá quý trọng A1.
Nghĩ thế càng khiến Lâm Cát Hạ thận trọng hơn, cô ngồi xuống kiểm tra thiết bị cá nhân phát hiện ra đường link vừa gửi tới, ấn vào chính là phần mềm để triệu tập A1. A1 sẽ tự động về bãi tập kết của đội một sau khi hết nhiệm vụ, muốn dùng nó cần phải gọi trước ít nhất 3 phút.
Huyền phù cất cánh, Six cầm lái khá ổn định. Huyền phù cá nhân có hai chế độ, tự động vận hành và cầm lái, đa số những tay lái yếu sẽ thường chọn tự động vận hành như thế sẽ an toàn hơn, đế quốc cũng khuyến khích người dân sử dụng chế độ này khi đi lại trong thành phố nhằm tránh những vụ tai nạn không mong muốn và ách tách do vượt quá tốc độ hoặc chậm quá tốc độ quy định tạo ra.
Six lái khá nhanh, chẳng mấy chốc họ đã tới được trung tâm dịch vụ, nơi đây chuyên cung cấp các mặt hàng thiết yếu phục vụ cho đời sống con người. Nhân viên nơi này đa số đều là máy móc và lập trình tự động.
Khi bước vào trung tâm, ngoài những người mua sắm ra các quầy hàng đều không có nhân viên tiếp đón.
Những người đến mua sắm đều mặc quân phục Chiến cơ hoặc là quần áo của các bộ khác làm trong khu quân sự.
Khi Six mang Lâm Cát Hạ đi vào tất cả đều nhận ra hắn, nhưng không ai dám tiến lên bắt chuyện, bọn họ lấm la lấm lét bàn tán.
Lâm Cát Hạ đi bên cạnh Six, chưa bao giờ cô bị người ta chú ý nhiều đến mức toàn thân mất tự nhiên như hôm nay. Cô nhìn Six lần đầu tiên chủ động yêu cầu: “Đi nhanh chút được không?”
Six liếc mắt nhìn cô, hắn vốn cao nên khi nhìn kiểu đó trông như đang giận dữ và không hài lòng.
Lâm Cát Hạ mím môi, đứng trước các bạn trai hay người khác giới khác cô rất tự nhiên, muốn nói gì liền nói không lo trước nghĩ sau, nhưng cứ đi với Six là cô lại lo được lo mất sợ làm phật ý hắn.
Cũng dễ hiểu thôi, ai bảo lực tinh thần cô yếu ớt, khó lắm mới có thể gặp được một người bạn đồng hành, đã thế người này còn quá nổi tiếng.
Six không trả lời cô, quay đi ánh mắt sắc lẻm liết những người xung quanh làm bọn họ sợ hãi quay mặt đi không nhìn nữa. Chân hắn bước nhanh nhắm mục tiêu quầy thực phẩm đi tới.
Lâm Cát Hạ đang lo nghĩ, khi ngước đầu lên liền thấy hắn đi tuốt đằng xa, cô vội vàng chạy theo.
Hành động này của hắn liệu có phải đang làm theo yêu cầu của cô không?