08. Màn dạo đầu nóng bỏng: Học cưỡi ngựa (3)
Sợi tóc mềm ướt đẫm, da thịt trơn nhẵn rin rít mồ hôi, tiếng rêи ɾỉ nén giữa kẽ răng, hơi thở của hai người vừa gấp gáp vừa hoảng loạn.
Không khí nóng bức đến cháy da cháy thịt.
Phong Nguyệt ngơ ngác nhìn lên trần nhà, cần cổ thon dài trắng như ngọc, cơ thể vẫn đang nhịp nhàng lên xuống, xoang mũi phát ra tiếng hừ nhẹ, không rõ là thoải mái hay khó chịu.
Chiếc giường lớn rung rung từng nhịp nối liền nhau, sợi xích bạc đập vào thành giường cứng rắn, vang vọng khắp phòng thứ âm thanh trĩu nặng bên tai.
Một lớp vải đủ dày làm vật che chắn, đầu gậy chống lên rãnh mông hẹp, cọ xát đến thấm ra nước, sau đó dễ dàng trượt dần xuống, đâm liên tục vào huyệt nhỏ. Phong Nguyệt nhợt nhạt mặt mũi, bên dưới bị làm cho tê dại, vừa ngứa vừa khó chịu, chỉ mới một lúc mà đáy qυầи ɭóŧ đã ướt rượt hoàn toàn, chất vải lành lạnh dính sát vào da.
Tử Thuần run rẩy nghiến răng, đôi mắt mở lớn, l*иg ngực dồn sức phập phồng, từng đường gân xanh mờ mờ vắt ngang dọc trên cánh tay bị dây xích khóa lại. Kɧoáı ©ảʍ vui thích từ thân dưới truyền thẳng lên phần trên cơ thể, thoải mái đến nỗi từng lỗ chân lông trên người đang giãn nở dần ra, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến da đầu anh muốn nứt toác thành mảnh vụn nhỏ.
Im lặng hít thật sâu, Tử Thuần cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, muốn tìm về một chút lý trí còn sót lại, nhưng phản ứng sinh lý trên khối thân thể này còn hành động nhanh hơn suy nghĩ của anh. Côn ŧᏂịŧ mò mẫm mép huyệt nhỏ ẩm ướt, dùng đầu gậy vừa cứng vừa nóng cọ sát vào bên trong, mượn lực từ hai bên hông rắn chắc dồn xuống, từng lần đẩy sâu rồi chậm rãi rút ra.
Phong Nguyệt hốt hoảng giật nảy người, há miệng thở dốc, bụng dưới bắt đầu run rẩy từng chút, huyệt nhỏ nếm được vị ngọt thì hưng phấn siết chặt lại, trào ra nhiều mật dịch trong suốt.
Dòng nước ấm chảy xuống trên cơ bụng gồ lên phần xương cứng, làm ướt mặt vải qυầи ɭóŧ màu đen, thấm xuống ga giường trắng tinh một mảng xám ướt nhèm.
Bàn tay nắm lấy ga giường, Tử Thuần trầm giọng rêи ɾỉ, mặt đỏ lên như phát sốt.
Trong lòng không ngừng kêu gào, mày không thể làm chuyện có lỗi với Vương Nhi, bản thân không thể rơi vào cái bẫy chết người của bọn người kia… Tuyệt đối không thể… cùng Phong Nguyệt xảy ra bất kỳ chuyện gì không thể cứu vãn…
Dù lý trí đang dữ dằn cảnh cáo chính mình, nhưng lúc này thân dưới của anh lại không nghe theo sự điều khiển, ngược lại nó răm rắp tuân theo bản năng dẫn dắt từ du͙© vọиɠ trong cơ thể, tiếp tục vùi vào nơi ấm áp của cô gái nhỏ tìm kiếm thật nhiều cảm giác vui thích.
Hoàn toàn mất kiểm soát, Tử Thuần rướn hông, côn ŧᏂịŧ sưng to liên tiếp nện vào huyệt nhỏ, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn, một nửa đầu gậy đã đâm sâu vào trong, cọ xát lung tung.
Phong Nguyệt nấc lên từng tiếng, cặp mông căng tròn bị dập đến đỏ hoe, huyệt nhỏ siết lấy đầu gậy tròn, kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ khiến đầu óc cô trở nên mụ mị, quên mất cả việc phản kháng.
“A… đừng đừng vậy mà… anh Tử Thuần đâm vào sâu quá… làm sao em chịu nổi!”
Phong Nguyệt rấm rứt giọng cầu xin, nhưng người nào đó lại ác ý nhấc hông lên, dồn dập thêm từng trận. Cô hét lớn, lưng ngửa ra sau, mím môi khép hờ mắt, thần sắc vừa đau đớn vừa vui sướиɠ.
Tần suất rung lắc của chiếc giường đã bật nhanh hơn, cảm giác rung chuyển bên dưới giường cũng mạnh hơn trước.
Âm thanh còn nức nở khi nãy đã mau chóng thay thế bằng tiếng rỉ rên gợi cảm, Phong Nguyệt nhấp nhẹ vòng eo mềm, dáng người mảnh mai như cành hoa yếu ớt, theo động tác ngồi nhấp nhổm hết lên rồi xuống, mái tóc dài khẽ buông rủ trên bả vai thon, bầu ngực đầy đặn sau chiếc áσ ɭóŧ nửa kín nửa hở đong đưa như quả cầu tròn.
Một màu trắng trẻo như bông tuyết.
Tử Thuần nhìn đến đỏ mắt, đầu gậy thịt gần như dính chặt vào huyệt nhỏ, vồn vã đưa đẩy như muốn đâm thủng đáy qυầи ɭóŧ, xông thẳng vào trong thỏa thích rong ruổi.
“Dừng lại! Tử Thuần, chậm chậm đã…”
Phong Nguyệt chợt kêu lớn một tiếng, gương mặt hết đỏ lại trắng, cơ thể căng thẳng bắt đầu co rúm lại.
Như không nghe thấy lời cô nói, Tử Thuần vẫn liên tục đẩy hông thật nhanh, côn ŧᏂịŧ nhắm vào một chỗ trong huyệt nhỏ ra sức đâm rút.
Sắc mặt anh nặng nề, vừa mở miệng liền không nhịn được rêи ɾỉ, âm thanh trầm thấp ngập trong kɧoáı ©ảʍ.
“Tiểu Nguyệt, anh không thể nào kiểm soát được… Anh xin lỗi… sai lầm chỉ lần này thôi!”
Phong Nguyệt không thể trả lời anh, bởi lẽ huyệt nhỏ bên dưới đang tham lam hút lấy côn ŧᏂịŧ to, bị anh dùng đầu gậy tròn tròn chọc đến chảy nước.