“Đây hẳn là thuốc thử có thể cứu vớt tinh cầu này.” Trước khi lấy thuốc thử, Thời Cẩn theo thói quen tổng kết: “Chỉ cần chúng ta mang nó ra ngoài rồi đập nát, để phân tử bên trong thuốc thử bay hơi, chúng ta sẽ có thể cứu vớt tinh cầu này.”
Nói cách khác, bọn họ chính là người thắng lợi trong lần tranh tài này.
Thắng lợi thoạt nhìn dễ như trở bàn tay, Thời Cẩn liếʍ liếʍ cánh môi, ra hiệu Phong Cữu đi lấy.
Phong Cữu điều chỉnh lại trang phục chiến đấu quang ly tử, đội mũ sắt lên, trên bàn tay cũng đeo găng màu đen, anh chậm rãi đi đến trước bàn, đưa tay chậm rãi gỡ thuốc thử xuống.
Sau này, chuỗi hành động này được mọi người xem lại qua nhiều bộ lọc khác nhau, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng cảnh tượng này vô cùng anh dũng, người đàn ông cao lớn như đến từ một không gian khác, trang phục chiến đấu đen nhánh bao phủ mỗi một tấc cơ thể anh, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt kiên nghị của anh thông qua thấu kính màu lam nhạt trên mũ sắt, tay cầm quang đao, gỡ hi vọng của tinh cầu lạc hậu này xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Anh, cứu vớt tinh cầu này.
Nhưng lúc này đây, Phong Cữu và Thời Cẩn hoàn toàn không hiểu những ý nghĩa này, bọn họ chỉ cho rằng mình hoàn thành một cuộc tranh tài, ngoại trừ nhịp tim đập quá nhanh ra thì quá trình suôn sẻ bất ngờ, cũng không có cảm nghĩ dư thừa nào.
Sau khi Phong Cữu thành công lấy đồ, Thời Cẩn lập tức ra lệnh cho Trần Sơn thông qua tai nghe, để Trần Sơn rút lui, đồng thời lập tức ra hiệu cho Phong Cữu trở về theo đường cũ.
Mặc dù đã lấy được đồ vật tới tay, nhưng vẫn chưa kịp đập nát, nhiệm vụ chưa được coi là hoàn thành.
Kết quả Thời Cẩn vừa hạ lệnh rút lui, lại nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Trần Sơn từ bên kia tai nghe truyền đến.
“Thời Cẩn, bọn họ cưỡng ép phá cửa, trong phòng thí nghiệm ở tầng ngầm thứ ba có rất nhiều người cảm nhiễm.”
Bên kia tai nghe truyền đến tiếng hí chói tai của ngựa đỏ, trong tiếng hét khϊếp sợ của Trần Sơn còn kèm theo tiếng gào đau đớn của những người khác, cùng lúc đó, Thời Cẩn phát hiện toàn bộ viện nghiên cứu đột nhiên vang lên tiếng còi báo động và đèn đỏ.
Thời Cẩn lập tức hiểu rõ, đây là cảnh báo khi phòng thí nghiệm dưới tầng ngầm thứ ba bị phá, người cảm nhiễm bị giam giữ bên trong phòng thí nghiệm chạy ra ngoài và vô tình kích hoạt báo động của phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm bắt đầu khởi động hình thức tự hủy.
Một số phòng thí nghiệm có hình thức tự hủy là trực tiếp nổ tung, lại có một số phòng thí nghiệm có hình thức tự hủy là nhanh chóng khép kín bản thân, trường hợp trước không có gì để nói nữa, mà trường hợp sau chính là phong tỏa mọi lối ra, ai cũng đừng mong chạy thoát.
Thời Cẩn đoán chừng là trường hợp sau.
Tiếng còi báo động dồn dập đâm thẳng vào lý trí của Thời Cẩn, đèn đỏ lấp lóe phóng đại bất an trong lòng Thời Cẩn, cậu lập tức hạ lệnh ‘không quan tâm đến gì hết, mau rời đi’ cho Trần Sơn, đồng thời kéo Phong Cữu chạy ra.
Bọn họ chỉ cần chạy ra khỏi viện nghiên cứu này, chạy ra bên ngoài, tìm nơi thoáng gió đập nát thuốc thử là được rồi.
Khi Thời Cẩn liều mạng chạy đi, Trần Sơn cũng triệu hoán ra ngựa đỏ, cậu ta nằm sấp trên lưng ngựa, tránh cho đầu đυ.ng vào trần nhà, ngựa phi cực nhanh, chỉ để lại một bóng đỏ mơ hồ.
Sau lưng Trần Sơn, Thẩm Tùy Phong một tay ôm Thời Dược, một tay cầm đao, anh ta thuộc hệ phi hành, dưới đất hoàn toàn bất lợi cho việc bay lượn, chỉ có thể dựa vào thể lực cố gắng chạy về phía trước, sau lưng anh ta là cậu hai Thời thở ồm ồm được hai lính quân y vây quanh, người bọc cuối cùng chính là chiến sĩ trong đội của Thẩm Tùy Phong.
Rõ ràng hai chiến sĩ sắp không gắng gượng được nữa, có người gào to một tiếng ‘đội trưởng’, Thẩm Tùy Phong cắn chặt hàm răng, không quay đầu lại mà chỉ hô lên: “Ráng chống đỡ thêm chút! Sắp chạy ra được rồi!”
Ngay mười phút trước, bọn họ còn vui mừng phấn khởi cho rằng mình sắp giành được thắng lợi.
Kết quả bọn họ nghe thấy chút động tĩnh bên kia hành lang, lầm tưởng rằng Thời Cẩn dẫn người đến gây phiền phức, Thẩm Tùy Phong mang theo hai chiến sĩ đi qua, để lại hai lính quân y không tiện chiến đấu, ý đồ kéo dài thời gian cho Thời Dược, nhưng giây trước bọn họ vừa đi, giây sau cậu hai Thời đã không nhịn được cưỡng ép phá cửa.
Sau khi cậu hai Thời phá cửa, thứ xuất hiện trước mặt bọn họ không phải là phòng thí nghiệm sạch sẽ gọn gàng, mà là phòng thí nghiệm rách nát không chịu nổi, thủy tinh vỡ văng đầy đất, dịch dinh dưỡng đều khô cạn.
Cùng với, người cảm nhiễm tràn đầy bên trong.
Trong khoảnh khắc cửa bị phá ra, sinh viên ngoài cửa và người cảm nhiễm trong cửa đều sững sờ trong chớp mắt, mãi hai giây sau đó, người cảm nhiễm gào thét xông ra, lúc này mới khiến cho đám sinh viên đang hưng phấn nhớ ra đây là nơi nào.
Nơi này là viện nghiên cứu virus, là nguồn gốc của virus trên tinh cầu này, giam giữ trong này chính là người cảm nhiễm biến dị từ sớm.
Hơn nữa những người cảm nhiễm ban đầu này hoàn toàn không phải là cấp thấp giống như bên ngoài, đẳng cấp thấp nhất của người cảm nhiễm nơi này đều là S, thậm chí còn có một người cảm nhiễm cấp SS, cậu hai Thời xông lên đầu tiên bị người cảm nhiễm cào xước sau lưng, bây giờ sắc mặt cũng bắt đầu chuyển đen, mặc dù bên cạnh có lính quân y giúp đỡ, nhưng thoạt nhìn tình trạng không ổn lắm.
Nếu như không phải Thẩm Tùy Phong trở về kịp thời, đoán chừng bây giờ bọn họ đều chết cả rồi.
Kết quả, bọn họ vừa xông ra một hành lang nào đó, lại phải trơ mắt nhìn vách tường kim loại cuối hành lang ‘bình bịch’ dần dần sập xuống, cắt đứt đường ra của bọn họ.
Không chỉ bọn họ, mà ngay cả ngựa đỏ chạy đầu tiên cũng bị ngăn cản!
Bọn họ không chạy ra được rồi!
Phía trước là vách tường cản trở, phía sau là người cảm nhiễm hung thần ác sát, lính quân y yếu ớt nhất trong đội ngũ đã sắp sụp đổ, thét lên một tiếng ‘đội trưởng’.
Thẩm Tùy Phong hít sâu một hơi, vừa tăng tốc độ vừa an ủi đội viên: “Đừng sợ, tôi nhất định có thể mang các cậu...”
Hai chữ ‘ra ngoài’ này dạo quanh miệng anh ta một vòng, còn chưa kịp thốt ra thì bỗng nghe thấy tiếng va chạm kim loại từ hành lang phía trước truyền đến.