Thiếu Gia Thật Vạn Người Ghét Sống Lại Rồi!

Chương 10.3: Kém người một bậc (3)

Từ trên sân thượng nhìn xuống, nửa thành phố chết chóc thu vào tầm mắt, cơn gió tháng tư từ bên kia thành phố thổi đến, cuốn theo mùi tanh hôi nhàn nhạt, ưng lớn từ sau lưng Thẩm Tùy Phong bay ra, lượn một vòng trên không trung thành phố.

Lúc này sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

Là cậu hai Thời, người chưa tới mà tiếng nói đã tới: “Thẩm Tùy Phong, tôi thấy chúng ta cứ nghe theo lời em trai tôi nói, trước tiên đến rừng cây bên kia một chuyến, dù sao khoảng cách cũng không xa lắm, nếu như chúng ta thật sự tìm thấy manh mối, vậy chắc chắn thành tích sẽ không tồi.”

Thẩm Tùy Phong không quay người, nhưng chim ưng của anh ta cũng là ánh mắt của anh ta, có thể chuẩn xác đưa hình ảnh vào trong đầu anh ta.

Anh ta ‘trông thấy’ trong mắt cậu hai Thời xen lẫn mấy phần u ám —— cậu hai Thời mơ hồ cảm nhận được nguy cơ của bản thân trong đội ngũ, cho nên bây giờ anh ta không kịp chờ đợi muốn làm gì đó để chứng minh chính mình, nếu như trong rừng cây kia thật sự có manh mối, anh ta và Thời Dược có thể dựa vào tin tức này mà đứng vững bên trong đội ngũ.

Trong tình huống đã mất đi đồng đội của chính mình, cậu hai Thời chỉ có thể cứng rắn ép mình hòa vào đội ngũ của Thẩm Tùy Phong, còn hai mươi chín ngày nữa mới kết thúc diễn tập quân sự, anh ta có thể nhịn.

Thẩm Tùy Phong hiểu rõ tâm lý của cậu hai Thời, từ trước đến nay anh ta luôn cảm thấy cậu hai Thời quá mức kiêu căng, mắt cao hơn đầu, lại không thông minh, là một đồng đội không đủ tiêu chuẩn, nếu như không phải nể mặt tình cảm khi xưa, anh ta cũng không muốn tổ đội với cậu hai Thời.

Nhưng ánh mắt ưng lớn quét nhìn, lại thấy được Thời Dược.

Lính quân y vừa chuẩn bị xong bữa sáng đưa cho Thời Dược, Thời Dược ăn từng miếng nhỏ, thoạt nhìn ăn cũng không mấy thoải mái.

Cậu chủ nhỏ lớn lên trong chiều chuộng vô ngàn của nhà họ Thời, hoàn toàn không quen với cuộc sống thế này, nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn mỉm cười nói cảm ơn, trên khuôn mặt non nớt thấm ra nụ cười ấm áp, khiến trong lòng Thẩm Tùy Phong bỗng mềm mại.

Thời Dược là cậu em trai mà anh ta thương yêu nhất, từ nhỏ Thời Dược đã đi theo sau lưng anh ta, mềm nhũn gọi ‘anh Thẩm’, anh ta có thể mặc kệ bất kỳ kẻ nào, nhưng anh ta không thể bỏ mặc Thời Dược.

Cho dù Thời Dược không phải thiếu gia thật nhà họ Thời, anh ta cũng sẽ chăm sóc tốt cho Thời Dược.

“Được.” Thẩm Tùy Phong xoay người lại, đón lấy tia sáng buổi sớm, khẽ gật đầu nói: “Đi xem xem.”

Trong lòng cậu hai Thời lập tức thả lòng.

Anh ta hiểu rõ Thẩm Tùy Phong, Thẩm Tùy Phong nói là ‘đi xem xem’, nhưng sau khi đến nơi đó chắc chắn sẽ điều tra mọi chuyện rõ ràng, hơn nữa, sau khi bọn họ đến rừng cây kia, chắc chắn sẽ gặp đội ngũ của Thời Cẩn.

Lửa giận trong lòng cậu hai Thời càng cháy dữ dội hơn.

Anh ta vẫn luôn không thích Thời Cẩn, đứa nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, ngay cả Thủ Đô tinh cũng không đến được mấy lần, cằn cỗi hệt như mảnh đất vàng khô cạn, tranh cường hiếu thắng, luôn đối chọi gay gắt với người trong nhà, sao có thể sánh với em trai từ nhỏ được thấm nhuần tri thức, tính cách dịu dàng và khiêm tốn nhường nhịn của anh ta?

Cho dù biết về mặt huyết thống, Thời Cẩn mới là em trai ruột của anh ta, nhưng người từ nhỏ lớn lên với anh ta là Thời Dược, về mặt tình cảm anh ta cho rằng Thời Dược quan trọng hơn.

Cho nên, chỉ cần Thời Cẩn bằng lòng thừa nhận mình thấp hơn Thời Dược một bậc, anh ta cũng không phải là không thể chấp nhận người em trai này.

Nhưng Thời Cẩn lại không như vậy! Cậu ta nhất định phải giẫm Thời Dược dưới lòng bàn chân, nhất định phải gặp đâu tranh đó với Thời Dược, đó là em trai bảo bối anh ta nuôi từ nhỏ đến lớn, cho dù Thời Dược là giả thì chuyện năm đó cũng chỉ là ngoài ý muốn, sao Thời Cẩn lại muốn trút hết những khổ cực mình phải chịu lên người Thời Dược chứ?

Anh ta cũng không yêu cầu cao, chỉ cần Thời Cẩn nhường Thời Dược là đủ rồi, từ trước đến nay Thời Dược nhà bọn họ luôn là một đứa nhỏ hiểu chuyện nghe lời!

Vừa nghĩ tới Thời Cẩn còn dung túng cho Phong Cữu cướp đồ của Thời Dược, cậu hai Thời càng thêm nóng giận, anh ta hung hăng nghiến bàn chân vào mặt đất, nghĩ, chó má bò ra từ cô nhi viện, thật sự cho rằng nhà bọn họ không có cậu ta là không được?

Làm hại Thời Dược mất đi manh mối, mối thù này, đợi gặp Thời Cẩn rồi, anh ta nhất định phải báo!

——

Sáng sớm, hai đội ngũ đồng thời xuất phát từ chỗ nghỉ tạm thời, chạy đến cùng một địa điểm.