Mặc dù bọn họ tới tinh cầu này tham gia diễn tập quân sự, nhưng học viện quân đội bọn họ không thể nào ném bọn họ đến một nơi cực kỳ nguy hiểm, cho nên trước khi bọn họ đến tinh cầu này, học viện quân đội sớm đã xem xét rõ ràng nơi này.
Giả dụ, tinh cầu này bởi vì một loại virus không biết tên mà diệt vong, vậy chắc chắn trước đó học viện quân đội bọn họ đã nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh, xác định có thể chữa trị, cùng với mức độ nguy hiểm không cao, sau đó mới cân nhắc thả sinh viên xuống, đồng thời trước khi thả sinh viên xuống, học viện quân đội cũng sẽ điều tra những sự kiện lớn xảy ra trước và sau khi tinh cầu này diệt vong.
Ví dụ như, virus này từ đâu mà đến, là virus từ trong thiên nhiên rộng lớn hay là virus do bản thân loài người nghiên cứu ra, lại bởi vì sao mà lây lan ra ngoài, nếu như bọn họ là dân bản địa của tinh cầu này, bọn họ có thể dùng phương pháp gì để giúp đỡ những con người này, mà rốt cuộc những người đến từ bên ngoài như bọn họ nên làm như thế nào để sinh tồn trên tinh cầu này, lại làm như thế nào để cứu vớt tinh cầu này.
Đây chính là mục đích của diễn tập quân sự, rèn luyện sinh viên một cách toàn diện.
Mà để bọn họ hiểu được lịch sử và những bí mật ẩn giấu trong quá khứ của tinh cầu này trong thời gian một tháng ngắn ngủi, huấn luyện viên của học viện quân đội sẽ đặc biệt tạo ra các tài liệu, đặt ở các nơi khác nhau.
Những thứ này được bọn họ gọi là ‘manh mối’.
Manh mối là tách rời với nhiệm vụ, có thể thăm dò, cũng có thể không thăm dò, nhưng một khi thăm dò thành công, nhất định sẽ thêm một trang nổi bật trong sơ yếu lý lịch của mình.
Thời Cẩn lập tức động lòng.
Miếng thịt mỡ này đã đến bên miệng, không lý nào cậu lại bỏ qua.
“Manh mối?” Trần Sơn hơi sửng sốt, phấn khích mấy giây rồi tiếp tục trưng ra vẻ mặt ‘tất cả đều nghe theo cậu’, từ đầu tới cuối Phong Cữu không nói một lời, nhưng trong lòng Thời Cẩn rõ ràng, chắc chắn Phong Cữu biết thứ này có giá trị, nên mới tranh đoạt với Thời Cẩn.
Phong Cữu quả nhiên đoạt được thứ tốt!
Trong lúc nhất thời Thời Cẩn vui vẻ đến độ mắt híp thành sợi chỉ, cậu cầm túi văn kiện, nhảy đến trước mặt Phong Cữu, dùng đầu ngón tay đâm đâm vào bả vai Phong Cữu, lại lấy một miếng thịt bò khô trong túi quần ra, cười híp mắt sáp lại gần khen anh: “Bạn học Phong Cữu lợi hại quá, thưởng cho anh một miếng thịt bò khô.”
Trước kia khi cậu khen Trần Sơn cũng là như vậy, khen đứa nhỏ trong cô nhi viện nhà mình cũng là như vậy, đều xoa xoa đầu rồi nhét cho đồ ăn, giờ đến lượt Phong Cữu cũng giống vậy luôn.
Mặc dù cậu biết Phong Cữu không phải là một người dễ gần, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc cậu bày tỏ vui mừng —— đây là đạo lý cậu biết ngay từ khi còn nhỏ, làm đúng nên khen làm sai nên phạt, vui vẻ và cảm kích thì nhất định phải bày tỏ ra, không thể coi nỗ lực của người khác là đương nhiên.
Miếng thịt bò khô thơm cay mặn ngọt đưa vào trong miệng, ngay cả hô hấp cũng mang theo mùi thịt thơm nồng, tiếng nói trong trẻo hơi cất cao, lượn một vòng trong hành lang, cuối cùng đập vào trong tai Phong Cữu.
Chỉ cần Phong Cữu hơi giương mắt là có thể nhìn thấy cặp mắt sáng ngời trong đêm tối kia, lóe ra ánh sáng long lanh dịu nhẹ, giống như một mặt trời nhỏ sáng ngời, tự mang trong mình ánh sáng, mà chính bản thân cậu lại chẳng hề hay biết điều này, cứ luôn giơ cao cánh tay, giữa ngón tay trắng nõn kẹp thịt bò khô, cười híp mắt nhìn anh, kiên định đứng trước mặt anh, chẳng hề để ý máu tanh khắp người anh.
Mấy giây sau, Phong Cữu rủ mắt xuống, nhẹ nhàng cúi đầu ngậm lấy miếng thịt bò khô kia.
Trong hành lang mờ tối, Thời Cẩn ngửa mặt lên, Phong Cữu hơi cúi xuống, ở một khoảnh khắc nào đó, bỗng hòa quyện thành một bức tranh yên bình.
Vào giây phút ấy, dường như bức tranh này cũng không quá quý giá và lộng lẫy, mà nó chỉ giống như một mảnh vỡ thời gian nhỏ bé, quay đầu liền bị lãng quên, chỉ trong một vài đêm khuya yên ắng mới lặng lẽ thò đầu ra.
Buông lỏng đầu ngón tay, Thời Cẩn lại cười một tiếng với anh.
Hô hấp của Phong Cữu dồn dập chốc lát, bỗng nhiên quay đầu đi.
Con sói cô độc lớn lên trong hoang dã sẽ không biết đau xót gục ngã là gì, cho dù thương tích đầy mình đứng giữa vô số kẻ thù, ý chí chiến đấu của anh vẫn sục sôi ngút ngàn, nhưng hết lần này đến lần khác lại có chú hươu nho nhỏ muốn cọ vào cổ anh, không sợ bị anh làm tổn thương, dùng cái sừng yếu ớt cọ vào răng nanh của anh, khiến anh tay chân luống cuống, cả người nóng ran.