Thiếu Gia Thật Vạn Người Ghét Sống Lại Rồi!

Chương 8.3: Thẩm Tùy Phong (3)

Ánh mắt Thẩm Tùy Phong bỏ qua Trần Sơn, ung dung thản nhiên đảo qua Thời Cẩn và Phong Cữu, anh ta khẽ ngước cằm lên, gằn từng chữ nói với bọn họ: “Trả đồ cho Thời Dược, tôi thả các cậu đi.”

Từ trong mũi Thời Cẩn khẽ phát ra tiếng hừ lạnh.

Trước kia cậu vẫn cảm thấy, mặc dù Thẩm Tùy Phong tính cách lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng con người vẫn coi như quang minh lỗi lạc, bây giờ xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi.

Túi văn kiện này màu xanh thăm thẳm, bên trên còn phủ một lớp bụi mỏng nhàn nhạt, rõ ràng là đồ vật lấy từ trên tinh cầu này, cũng có nghĩa là vật vô chủ, người nào lấy trước thì chính là của người đó, giống như tài nguyên trên tinh cầu này vậy, bọn họ sói nhiều thịt ít, chính là phải cướp, Thẩm Tùy Phong hiểu rõ tất cả những điều này, nhưng bây giờ lại ngầm thừa nhận thứ này là của Thời Dược, cây ngay không sợ chết đứng yêu cầu bọn họ giao ra.

“Đồ của Thời Dược?” Thời Cẩn cười khẩy một tiếng, giơ túi văn kiện trong tay lên hỏi: “Chỗ nào viết tên của cậu! Đây rõ ràng là đồ vật vô chủ trên tinh cầu này, ai lấy được thì là của người đó, có giỏi thì qua đây mà cướp, cần quái gì trưng ra vẻ mặt làm bộ làm tịch ấy?”

Thời Cẩn vốn chính là kiểu người không nhượng bộ, giây trước còn đang nghĩ rằng phải lý trí, giây sau vừa bị người ta kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã lập tức quên sạch, nếu như cậu là chiến sĩ, e rằng sớm đã xông lên, mà dù bây giờ cậu không phải chiến sĩ thì hươu con của cậu cũng đã lộc cộc bước ra từ sau lưng cậu, chân trước nhảy lên, giẫm lên bả vai Phong Cữu.

Đây là năng lực của Thời Cẩn, cậu là lính quân y khoa chữa trị, chỉ cần hươu con của cậu vẫn còn đây, Phong Cữu sẽ luôn được chữa trị.

Trần Sơn ở phía sau nhìn mà ghen tị, trong lòng chua xót —— trước kia hươu con đều giẫm lên bả vai cậu ta mà.

Khi hươu con giẫm lên bả vai Phong Cữu, cậu hai Thời cũng tức đỏ cả mắt, chỉ thẳng vào mũi Thời Cẩn chửi ầm lên: “Mày là người nhà họ Thời, vậy mà lại đi giúp người ngoài? Tao thấy Phong Cữu chính là mày phái ra cướp đồ của Thời Dược!”

Thời Cẩn ngẩng cao đầu, từng câu từng chữ phản kích: “Sao bây giờ lại nói tôi là người nhà họ Thời rồi? Không phải anh chê thân phận của tôi thấp hèn, không hiểu lễ nghĩ sao? Một người thấp hèn bò ra từ cô nhi viện như tôi sao xứng với danh hiệu người nhà họ Thời các anh? Khi anh mạnh hơn tôi, luôn luôn coi thường tôi, bây giờ ưu thế nằm trên tay tôi, tôi lại thành người nhà họ Thời rồi, tiêu chuẩn của nhà họ Thời anh quả thực là thay đổi theo tình hình.”

Cậu hai Thời bị mỉa mai, nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp xông lên, trâu rừng sau lưng anh ta ‘ò... ò...’ một tiếng, dưới ánh chiều tà, đôi sừng sắc bén chợt lóe lạnh lẽo, Trần Sơn ‘hí...’ một tiếng, giơ đao đón đỡ cú đánh của cậu hai Thời.

Khi cậu hai Thời và Trần Sơn đánh nhau, ánh mắt Thẩm Tùy Phong không ngừng đảo quanh, mà chủ yếu là quan sát sắc mặt của Thời Cẩn và cậu hai Thời, trận đánh này chẳng hiểu ra sao ập đến, anh ta vốn định chỉ lo thân mình, nhưng Thời Dược đứng ở bên cạnh, hai mắt đẫm lệ mịt mờ giật giật tay áo anh ta.

“Anh Tùy Phong, giúp anh hai em với, nếu không chắc chắn anh hai em sẽ bị thương.” Thời Dược như sắp bật khóc.

Thẩm Tùy Phong mím môi, sau đó phất tay ra hiệu với đồng đội.

Hai chiến sĩ trong đội anh ta đi ra, xông về phía Phong Cữu.

Thời Cẩn là lính quân y, mặc dù chiến lực cấp A, nhưng năng lực phản ứng không bằng chiến sĩ, theo như thông thường, cậu nên rời ra xa, tránh cho bản thân bị thương, nhưng sau khi Phong Cữu bị bao vây, Thời Cẩn lại rút một cây đao từ sau lưng ra, trông vẻ cũng muốn gia nhập chiến đấu, Thẩm Tùy Phong thấy mà lông mày nhíu lại.

Chiến sĩ và chiến sĩ đánh nhau, thấy máu đều là nhẹ, lính quân y xông lên, chỉ có nước chịu chết.

“Thời Cẩn!” Thẩm Tùy Phong tiến lên một bước, ưng lớn sau lưng anh ta lập tức nhào về phía Thời Cẩn, mặc dù khí thế mạnh mẽ, nhưng một giây trước khi chạm vào Thời Cẩn lại thả chậm công kích, cho Thời Cẩn đủ thời gian tránh né.

Nhưng là như vậy, cũng khiến sau lưng Thời Cẩn toát mồ hôi lạnh.

Cả người cậu căng cứng quay đầu lại, đã nhìn thấy Thẩm Tùy Phong đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm mình, Thời Dược nắm chặt góc áo của Thẩm Tùy Phong, tránh sau lưng anh ta, nhìn chằm chằm túi văn kiện trong tay cậu.

Thời Cẩn nghênh đón ánh mắt của Thời Dược, mặt không đổi sắc nhét túi văn kiện vào trong trang phục chiến đấu của mình.

Muốn cướp? Vậy trước tiên hãy dùng đao của cậu rạch mở trang phục chiến đấu của tôi.

Bàn tay nắm góc áo Thẩm Tùy Phong của Thời Dược càng chặt hơn, l*иg ngực cũng theo đó mà chập trùng kịch liệt.

Nhìn dáng vẻ này của cậu ta, cứ như thứ Thời Cẩn cầm không phải là túi văn kiện, mà là tính mạng của cậu ta.

Mà lúc này Thẩm Tùy Phong đã không rảnh để ý đến Thời Dược, quả đấm của anh ta siết chặt lại, khuôn mặt điển trai lạnh lùng bởi vì tức giận mà đỏ lên.

Trong mắt anh ta, động tác lúc này của Thời Cẩn giống như đang tuyên bố với anh ta: Tôi bằng lòng dùng tính mạng để bảo vệ đồ vật của Phong Cữu, tôi không chết, anh cũng đừng mong lấy được.

Thẩm Tùy Phong khẽ quát một tiếng, ưng lớn trên đỉnh đầu anh ta bay vòng quanh, một lần nữa lao về phía Thời Cẩn, mà lần này, anh ta không nương tay.

Anh ta phải dùng thực lực nói cho Thời Cẩn biết, Phong Cữu căn bản không cách nào so sánh với anh ta!