Khi máy bay hạ cánh, đội ngũ A408 có ba người, mà khi từ trên lầu chót xuống, lại biến thành năm người.
Trong hai người tới sau này, người suýt nữa mất mạng tên là Vương Chiêu, người đàm phán điều kiện với Thời Cẩn tên là Cố Thanh, đều là chiến sĩ cấp S, lực chiến không tầm thường, chỉ bởi vì thương nặng mà tạm thời không cách nào tham gia chiến đấu, đồng thời không có bất kỳ vật tư gì.
Cho nên bây giờ Thời Cẩn càng có xu hướng tìm một nơi trú ẩn chắc chắn mà ổn định.
Ít nhất cần vượt qua đêm nay đã.
Bọn họ cũng may mắn, từ lầu chót đi dọc theo lối thoát hiểm xuống dưới, một người cảm nhiễm cũng không gặp phải.
Dường như trước kia nơi này là một tòa nhà văn phòng, mà khi virus bùng phát, nơi này là ngày nghỉ, cũng không mở cửa cho bên ngoài, cho nên toàn bộ tòa nhà không có người cảm nhiễm, Thời Cẩn tìm một văn phòng độc lập, để Vương Chiêu và Cố Thanh nghỉ ngơi trước, sau đó để Phong Cữu ra ngoài rà soát một lần, thăm dò địa hình và mối đe dọa xung quanh, đồng thời dặn anh nhất định phải trở về sau hai tiếng.
Sở dĩ để một mình Phong Cữu đi là vì muốn để lại Trần Sơn bảo vệ mọi người, miễn cho bọn họ giữa chừng gặp chuyện bất trắc, cậu chỉ là một lính quân y với sức chiến đấu không mạnh, huống hồ còn mang theo hai người bị thương.
Sau khi Phong Cữu rời đi, Thời Cẩn vừa chữa trị cho người bị thương, vừa lắng nghe tin tức từ miệng bọn họ.
Dù sao cũng là người bị vứt bỏ, Cố Thanh hận thấu xương cậu hai Thời và Thời Dược, lại có ấn tượng tốt đối với Thời Cẩn cứu hai người bọn họ, đôi ba câu nói toàn bộ tin tức cho Thời Cẩn.
“Vốn là tôi điều khiển máy bay chiến đấu, nhưng lúc cuối Thời Dược đột nhiên nói muốn điều khiển, tôi không biết rằng cậu ta ngay cả máy bay chiến đấu cũng không biết lái.”
“Thời khắc mấu chốt, anh cậu ta mang theo cậu ta chạy mất, hai chúng tôi vẫn muốn cứu vãn, cho nên không nhảy khỏi máy bay, kết quả lại bị vứt bỏ.”
Khi nói đến đây, Cố Thanh nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé xác Thời Dược.
Cho dù bọn họ là đồng đội tạm thời tổ đội, nhưng không ngờ cậu hai Thời lại độc ác như vậy.
Lúc mới ra khỏi trường học còn nói muốn triển khai kế hoạch lớn thế này thế kia, vậy mà vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ đã lập tức từ bỏ đồng đội, thực khiến người ta khinh thường.
Thời Cẩn lại cụp mắt suy nghĩ chốc lát.
Thật ra cậu không mấy hiểu rõ Thời Dược, có điều, bởi vì cậu là thiếu gia thật, Thời Dược là thiếu gia giả cướp vị trí của cậu, cho nên cậu chán ghét Thời Dược, Thời Dược ở trong ấn tượng của cậu có sức khỏe yếu ớt, nhát gan nhu nhược, vẫn luôn là người được bảo vệ, nhưng một người luôn phải để cho người ta bảo vệ như vậy, lại liên tiếp hai lần đòi điều khiển máy bay vào phút chót, đồng thời hai lần đều xảy ra bất trắc, đây là trùng hợp sao?
Thời Cẩn lại hỏi bọn họ xem cậu hai Thời có kế hoạch cụ thể gì, Cố Thanh không nói ra được, cậu lại nhìn Vương Chiêu, Vương Chiêu dựa vào tường thở dốc, cúi đầu nói: “Hình như bọn họ muốn đến một nơi nào đó, nhưng lại đề phòng tôi và A Thanh, không chịu nói cho chúng tôi biết địa chỉ cụ thể, chỉ muốn tự mình điều khiển máy bay.”
Thời Cẩn đột nhiên nhớ tới cánh rừng bọn họ đáp xuống vào đời trước.
Mấy suy nghĩ lướt qua trong đầu, Thời Cẩn tạm thời gác những chuyện này sang một bên, chia một số vật phẩm y tế trong balo cho Cố Thanh và Vương Chiêu, để bọn họ băng bó, còn cậu sang một bên chau chuốt lại suy nghĩ.
Đầu tiên, mục tiêu rõ ràng hiện giờ của cậu là tốt nghiệp, bảo vệ tốt người bên cạnh, tiếp theo, cậu muốn thoát khỏi nhà họ Thời, về sau không dính dáng gì đến nhau nữa.
Đây là hai chuyện quan trọng nhất đối với cậu lúc này, đời trước cậu tự rước lấy nhục, đời này cậu không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa.
Cho nên, bây giờ cậu không thể để người nhà họ Thời làm cho phân tâm.
Thời Cẩn nghĩ đến đây, lại mệt mỏi day day thái dương.
Từ trước đến giờ cậu cho rằng mình là một người lý trí, nhưng trên thực tế, cậu luôn bị người nhà họ Thời chọc giận, vừa nhìn thấy những khuôn mặt đáng ghét kia, cậu hận sao không thể bất chấp tất cả, không cần thi thố, không cần tốt nghiệp, xách đao đến liều mạng với cậu hai Thời, đòi lại tất cả ấm ức mà mình phải chịu ở kiếp trước.
Cậu vẫn chưa đủ lý trí.
Đương nhiên rồi, nếu cậu đủ lý trí, đặt tất cả tình cảm xuống dưới cùng, đời trước cậu cũng sẽ không đến nỗi bị người nhà họ Thời chán ghét mà không biết, cuối cùng rơi vào kết cục mất mạng.
Thời Cẩn gượng cười một tiếng, sau khi âm thầm cảnh cáo bản thân, đang định đứng dậy, lại chợt nghe thấy tiếng chim ưng sắc bén vang lên, rung chuyển bầu trời, vạch phá tầng mây, thông qua cửa sổ hé mở đâm thẳng vào tai Thời Cẩn.
Đây là tinh thần thể của Thẩm Tùy Phong, một con ưng ngỗng to lớn.
Vậy mà Thẩm Tùy Phong cũng ở nơi này?
“Gay rồi!” Trần Sơn vốn đang ghé vào cửa sổ tràn đầy phấn khởi nhìn xuống dưới lầu, khi nghe thấy tiếng kêu vội vàng quay đầu hô lên: “Thẩm Tùy Phong dẫn đội đánh nhau với Phong Cữu.”
Thẩm Tùy Phong và Phong Cữu? Sao hai người này lại đánh nhau rồi!