Thật ra người nhà họ Thời không hề thích cậu đến nhà họ Thời, trong mắt bọn họ, Thời Cẩn tính cách mạnh mẽ sẽ bắt nạt Thời Dược, mặc dù Thời Cẩn mới là con trai ruột thịt của bọn họ, nhưng mười mấy năm nuôi dưỡng khiến bọn họ càng quan tâm đến Thời Dược hơn.
Nhưng vì thanh danh của cha trong quân đội, nhà họ Thời buộc phải giữ cậu lại, nhưng trong lòng sớm đã chán ghét cậu tới cực điểm, đặc biệt là khi cậu và Thời Dược xảy ra xung đột.
Ở trong mắt tất cả mọi người, Thời Dược là tiểu thiếu gia người yếu nhiều bệnh của nhà họ Thời, mà Thời Cẩn cậu là con sói đói từ bên ngoài xông đến.
Chỉ muốn giẫm đạp cậu, mắng mỏ cậu, khiến cậu không ngừng cúi đầu trước Thời Dược, để Thời Dược giẫm cậu vào trong bụi bặm, vậy mới có thể khiến cho người nhà họ Thời sảng khoái hơn chút, giống như muốn dùng cách này nói cho Thời Dược biết, cậu ta mới là quan trọng nhất.
Nhưng cậu đã làm sai gì chứ?
Cậu chỉ muốn có một mái nhà.
Trong lòng Thời Cẩn rét run, thứ mà đời trước cậu một lòng muốn có, đời này nhìn thấy lại buồn nôn.
Cuối cùng cậu cũng hiểu ra, cho dù trong người cậu chảy xuôi dòng máu của nhà họ Thời cũng vô dụng, ở trong mắt người nhà họ Thời, Thời Dược quan trọng hơn.
Dù sao những thứ này đều muốn cho Thời Dược, vậy không bằng bây giờ lên tiếng, trực tiếp nói rõ rạch ròi mọi chuyện, miễn cho bản thân chết như thế nào cũng không biết giống như đời trước.
Trước kia cậu tranh là bởi vì cậu cho rằng những thứ này là của cậu, cậu không cam lòng khi thấy mọi người dồn tất cả quan tâm và chiều chuộng cho Thời Dược, không cam lòng khi bị phân biệt đối xử, nhưng bây giờ biết những người này không xứng, cậu cũng chẳng muốn nữa.
Nghe thấy lời của Thời Cẩn, Trần Sơn cũng sửng sốt, cơ giáp này là Thời Cẩn trăm cay nghìn đắng mua để tặng cho người trong lòng Thẩm Tùy Phong của mình, chỉ đợi đến sinh nhật Thẩm Tùy Phong là tặng thôi, sao nói nhường là nhường luôn được?
Đây không phải là phong cách tiểu bá vương lúc thường của Thời Cẩn!
Không chỉ Trần Sơn sửng sốt, ngay cả cậu hai Thời đang nổi giận cũng sửng sốt.
“Mày, mày có ý gì?” Cậu hai Thời lập tức nổi lòng nghi hoặc.
Thời Cẩn vẫn luôn muốn hòa nhập vào trong nhà họ Thời, luôn tự coi mình là con cháu nhà họ Thời, nhưng sao giọng điệu hiện giờ của Thời Cẩn lại không giống như vậy chứ?
“Chính là như anh nghĩ.” Thời Cẩn đứng nguyên tại chỗ chốc lát, nở nụ cười với cậu hai Thời.
Chỉ là nụ cười này lại không có bao nhiêu cảm xúc, đáy mắt ngập tràn lạnh giá.
“Trước kia tôi không hiểu chuyện, hôm nay mới biết mình sai rồi.” Nụ cười trên mặt Thời Cẩn càng ngày càng nhạt, giống như là không thể nhịn được nữa, đến cuối cùng, cậu hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, về sau tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho nhà họ Thời nữa.”
Thời Cẩn vừa nói dứt lời, cậu hai Thời liền luống cuống.
“Mày đang nói vớ vẩn cái gì đấy?” Cậu hai Thời loáng thoáng có chút sợ hãi, dù sao tính tình Thời Cẩn vốn nóng nảy, anh ta sợ Thời Cẩn lại gây ra chuyện gì.
Anh ta theo bản năng bắt đầu trốn tránh trách nhiệm: “Không phải chỉ lấy một chiếc cơ giáp của mày thôi sao? Về phần mày! Mày cũng không thiếu thứ đồ này, cho Thời Dược một chiếc thì sao chứ? Mẹ không cho mày tiền à, mày mua lại là được rồi.”
Mà lúc này, Thời Cẩn đã quay đầu rời đi.
Trải qua mài mòn của đời trước, cậu đã không cách nào ở chung một mái nhà với người nhà họ Thời.
Nghe thấy cậu hai Thời nói như vậy, Thời Cẩn quay đầu, liếc nhìn người anh hai này của mình.
“Không cần lo lắng chỗ cha mẹ anh, là tôi không hòa nhập được vào nhà họ Thời các anh.” Thời Cẩn chăm chú nhìn anh ta, khẽ nói: “Đợi trở về sau lần diễn tập quân sự này, tôi sẽ giải thích rõ ràng với bọn họ, còn nữa, tôi và Trần Sơn sẽ rời khỏi tiểu đội, về sau, chúng ta không có quan hệ gì nữa.”
Nói xong, Thời Cẩn kéo Trần Sơn ra ngoài.
Trước lúc rời đi, Thời Cẩn trông thấy Thời Dược đứng sau lưng cậu hai Thời dè dặt thò đầu ra.
Bước chân Thời Cẩn hơi khựng lại, sau đó lại cất bước rời đi, không quay đầu lại nữa.
Trần Sơn bị kéo ra ngoài vẫn chẳng hiểu ra sao, mặc cho Thời Cẩn kéo ra cửa rồi mới nhăn mặt hỏi: “Cậu vừa nói gì với anh hai mình vậy? Cậu muốn rời khỏi nhà họ Thời sao?”
Lúc trước khi Thời Cẩn bị kiểm tra ra là con cái nhà họ Thời, mặc dù đã kịp thời phong tỏa tin tức, phần lớn mọi người không biết, nhưng Trần Sơn vẫn biết rồi.
Thời Cẩn miễn cưỡng giật giật khóe môi, nói sang chuyện khác: “Chúng ta không tổ đội với bọn họ nữa, tổ đội với người khác đi.”
Trần Sơn thẳng tính, mạch suy nghĩ lập tức bị Thời Cẩn kéo đi, vừa thấy nhắc tới ‘tổ đội với người khác’ lập tức vui sướиɠ hận không thể nhảy cẫng lên: “Tôi sớm đã không muốn tổ đội với bọn họ rồi! Người anh hai kia của cậu thật sự kém cỏi, trong mắt chỉ có em trai cậu, người em trai kia của cậu cũng vậy, cậu ta luôn thích phá hỏng đồ đạc của cậu, không biết giở trò gì nữa, suốt ngày chảy nước mắt, phiền chết được.”
“Rõ ràng cậu mới là thiếu gia thật, bọn họ lại luôn thiên vị đồ giả kia, cũng không biết trong đầu nghĩ cái gì nữa.”