Tháng Năm Bình An

Chương 48

Tiêu Chẩn vừa nãy một mình chống lại nhiều người, tuy thắng nhưng cũng hao tổn không ít sức lực. Chỉ một hiệp, thủ lĩnh dân chạy nạn cũng đã nhận ra sức chống cự của đối phương đã yếu đi nhiều.

Tên thủ lĩnh mừng rỡ khôn xiết, càng đánh càng hăng, cuối cùng hắn bắt được sơ hở của đối phương, vung đao quét ngang vào eo chàng.

Tiêu Chẩn lùi lại một bước bằng chân phải, ngửa cả người ra sau để né tránh lưỡi dao sắc bén. Tên thủ lĩnh dồn hết sức lực vung đao quét ngang, cả người xoay một vòng lớn theo đà vung đao. Phía sau hắn nơi tầm mắt không thể nhìn tới, Tiêu Chẩn như nhành tre dẻo dai bật trở lại sau cú vung, đâm kiếm vào sau lưng tên thủ lĩnh.

Thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc này, thủ lĩnh dân chạy nạn cứng đơ đứng đó hồi lâu mới nhìn xuống ngực mình với vẻ không thể tin được.

Ở đó, mũi kiếm sắc bén nhô ra một gang tay, dính đầy máu.

Tên thủ lĩnh chưa kịp quay đầu, thanh kiếm đã bị chủ nhân rút về. Hắn loạng choạng, ngã thẳng ra đất và tắt thở ngay lập tức.

Xa xa nghe thấy tiếng bước chân vang vọng, Tiêu Chẩn ngẩng đầu nhìn thấy một tên chạy nạn quay lại. Tên này vừa chạy vừa phát hiện ra cả thủ lĩnh cũng đã chết, vội vàng quay lại chỗ ẩn náu trước đó trên sườn núi, chạy nhanh như thể có mãnh thú đuổi theo sau.

Tiêu Chẩn không đuổi theo, tiện tay lau thanh kiếm dính máu trên người thủ lĩnh dân chạy nạn hai lần, rồi dắt xe la trở lại đường, thúc la phi nhanh về phía trước.

Ra khỏi đoạn đường đèo núi, tầm nhìn phía trước trở nên rộng mở. Tiêu Chẩn đầu tiên nhìn thấy bóng người phụ nữ cầm cung đứng xa xa, sau đó mới thấy ba tên chạy nạn đang chạy trốn từ đông sang tây.

Thấy nàng bình an vô sự, Tiêu Chẩn thả lỏng, chợt nghĩ đến gì đó rồi mỉm cười.

Đồng Tuệ không thể mỉm cười nổi. Ban đầu nàng còn vui mừng vì thấy Tiêu Chẩn còn sống sót, nhưng khi đến gần, nàng phát hiện trên người chàng có đầy máu, cánh tay và vai đều có vết dao chém. Nàng cũng không quan tâm những tên chạy nạn đang nằm trên mặt đất là sống hay chết, vội vã lao về phía chiếc xe la.

Tiêu Chẩn: "Đừng lo, anh không sao."

Chàng dừng xe la lại, nhảy xuống từ chỗ ngồi.

Đồng Tuệ lo lắng nhìn vào ống tay áo rách toạc của chàng, thấy vết thương còn đang rỉ máu bên trong: "Như vậy mà còn kêu là không sao ư?"

Tiêu Chẩn nói với giọng điệu bình thản: "Chỉ là trầy xước da thịt thôi, tên kia chết rồi à?"

Đồng Tuệ lắc đầu: "Hình như vẫn còn sống."

Tiêu Chẩn nghe vậy, cầm kiếm đi qua, đâm thẳng một nhát vào ngực tên kia.

Đồng Tuệ còn tưởng chàng qua kiểm tra xem, không hề đề phòng nên khi chứng kiến cảnh tượng này, cả người run lên bần bật.

Tiêu Chẩn quay lại, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trong mắt tràn đầy kinh hãi. Chàng lạnh lùng giải thích: "Em đã khiến hắn ta bị thương nặng như vậy, để hắn sống, sau khi hồi phục, hắn ta rất có thể sẽ trả thù."

Đồng Tuệ: "... Em, em biết, anh làm rất đúng."

Nàng không có ý trách chàng tàn nhẫn, chỉ là chàng ra tay quá nhanh, khiến nàng sợ hãi.

Lau kiếm, Tiêu Chẩn di dời thi thể tên chạy nạn ra sau xe la rồi nói với Đồng Tuệ: "Còn phải quay lại chôn những thi thể kia, em đi với anh hay ở đây chờ?"

Đồng Tuệ chưa bao giờ gϊếŧ người, bắt đầu sợ hãi: "Anh sợ quan phủ phát hiện ra những xác chết đó, sẽ tra đến chúng ta?"

Tiêu Chẩn: "Quan phủ không rảnh rỗi đến mức đó, anh chỉ không muốn những xác chết này lây lan dịch bệnh, và sau này chúng ta còn phải quay lại đây, nên mắt không thấy thì tâm sẽ thanh thản."

Chàng nói chuyện vô cùng chắc chắn khiến Đồng Tuệ vô thức tin tưởng.

Tiêu Chẩn ngồi lên xe la, một tay cầm dây cương, đôi mắt dài hẹp nhìn sang, chờ nàng lựa chọn.

Đồng Tuệ nắm chặt tay áo, do dự một lúc, cúi đầu đi vòng sang phía bên kia xe la.

Một người đào hố thì quá chậm, nàng đi theo giúp, ít nhất cũng có thể nhanh hơn một chút.

Khi cỗ xe la quay trở lại khu vực gần chân núi, Đồng Tuệ đã cúi mắt trước.

Tiêu Chẩn dừng xe cách nơi thi thể những người chạy nạn đang nằm la liệt khoảng một trăm bước, chàng chỉ về phía khu rừng hoang ở phía tây và nói: "Có tổng cộng mười chín người, em hãy vào trong đó tìm kiếm xem có chỗ nào thích hợp để chôn cất không, đừng đi quá xa, anh sẽ thu dọn."

Thu dọn ở đây cũng có nghĩa là thu gom thi thể.

Đồng Tuệ tuy gan dạ, nhưng trừ khi thực sự cần thiết, nàng cũng không muốn tận mắt nhìn thấy những cảnh tượng đó.

Nàng nhảy xuống xe la, định đi vòng qua phía sau xe, tránh xa "chiến trường", nhưng chỉ mới đi được vài bước, khi nhìn thấy thi thể dân chạy nạn mà Tiêu Chẩn đặt lên đuôi xe, nàng nhanh chóng quay lại, cúi đầu đi vòng quanh con la đen nửa vòng.

"Cầm lấy, đề phòng bất trắc."

Tiêu Chẩn gọi nàng lại và đưa cho nàng thanh kiếm sắt.