Tiêu Dã sáng mắt lên, nói với Liễu Sơ: "Chị Cả nghe chưa? Chị Hai nên suy nghĩ như vậy, chị cũng học hỏi đi!"
Liễu Sơ cười khổ, chị ấy không có đàn ông chống lưng, cũng không thể nối dõi tông đường cho Tiêu gia, nên cũng không có tự tin.
Buổi trưa, Liễu Sơ vội vàng rửa chiếc bát cuối cùng.
Đồng Tuệ đứng thẳng người, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán và hai bên má, nhà cửa đông đúc nói ra thì nghe hay nhìn cũng đẹp, chỉ khổ cho những người phụ nữ trong nhà lo cơm nước.
May mắn thay, Tiêu gia còn nuôi A Phúc, A Chân phụ giúp giặt giũ, nếu không với thân hình của Đồng Tuệ có lẽ cũng không chịu nổi.
Nhìn Liễu Sơ xoa bóp eo, Đồng Tuệ quan tâm hỏi: "Mệt rồi à? Chị về nghỉ ngơi đi, còn lại chút nữa em sẽ dọn dẹp."
Còn phải cất bát đũa vào tủ, đổ nước thải vào thùng rác để làm thức ăn cho heo vào buổi tối, cuối cùng dọn dẹp bếp.
Liễu Sơ lắc đầu, kiên quyết ở lại cùng Đồng Tuệ làm xong.
Hai chị em dâu sóng bước về Đông viện, mỗi người về phòng.
Đồng Tuệ kê tay dưới đầu, nằm sấp trên mép giường.
Nàng không yếu đuối như Liễu Sơ nhưng sau một buổi sáng bận rộn với bữa sáng, bữa trưa và một trăm chiếc bánh nướng, vai nàng cũng có chút đau nhức.
Khi sắp ngủ, cửa phòng bị đẩy ra.
Đồng Tuệ lười biếng nhìn sang, thấy đó là Tiêu Chẩn, nàng chỉ đổi tư thế nằm sấp hơi khó coi thành nằm nghiêng, nhắm mắt lại.
Tiêu Chẩn lên giường, lấy cho nàng một chiếc gối.
Đồng Tuệ nằm quay lưng lại với chàng.
Tiêu Chẩn: "Cứ nằm sấp đó, anh xoa bóp cho em."
Đồng Tuệ nghĩ đến những trò xấu của chàng tối qua, an tâm đổi lại tư thế nằm sấp, ra lệnh cho chàng hầu hạ mình.
Không ngờ Tiêu Chẩn vừa ấn lên vai nàng, Đồng Tuệ đã kêu lên một tiếng, còn to hơn cả đêm qua!
Tiêu Chẩn còn đang ngớ ra, thì thấy vành tai của cô gái này như ảo thuật biến thành màu đỏ, ngay cả cái cổ thon dài trắng ngần cũng ửng hồng.
Chàng im lặng một lúc, hỏi: "Đau à?"
Đồng Tuệ gật đầu, mắt nhìn vào mép gối trước mặt, chỉ hận không thể thu hồi lại tiếng kêu vừa rồi.
Tiêu Chẩn bớt dùng lực: "Thế này được chứ?"
Đồng Tuệ: "Được rồi."
Tiêu Chẩn: "Lần sau còn làm một trăm chiếc bánh nữa không?"
Đồng Tuệ: "..."
Tiêu Chẩn: "Thím Hai đánh mắng em, anh có thể quản lý, còn mấy lời nói tính toán nhỏ nhặt như này anh không tiện xen vào, em chỉ có thể tự mình phản bác lại."
Đồng Tuệ: "Em biết, hôm qua có ông nội ở đây, em không muốn vừa mới về đã tranh cãi với bà ấy trước mặt ông nội, khiến ông nội khó xử."
Nàng đã nhượng bộ Hạ thị một lần trước mặt ông nội, chứng minh mình không phải là đứa cháu dâu so đo tính toán. Lần sau nàng sẽ không nhượng bộ nữa, ông nội sẽ biết nàng không phải là nàng dâu cam chịu như Liễu Sơ.
Nàng đã làm tròn bổn phận của mình. Còn việc ông nội có thích nàng như vậy hay không thì không liên quan gì đến Đồng Tuệ. Nếu ông nội thích nàng học theo Liễu Sơ để đảm bảo sự yên bình trong Tiêu gia, Đồng Tuệ tuyệt đối sẽ không để mình chịu thiệt thòi.
Tiêu Chẩn: "Em chu đáo với ông nội như vậy, bảo sao ông thích em."
Đồng Tuệ trong lòng mừng rỡ: "Ông nội nói với anh à?"
Tiêu Chẩn: "Không cần nói, ông nội nhìn em khác với cách nhìn chị dâu Cả và em dâu Ba."
Đồng Tuệ cố gắng nhớ lại, nhưng khi không cười, ông nội có vẻ rất uy nghiêm, hình như nhìn mọi người ai cũng đều giống nhau.
Tiêu Chẩn xoa bóp vai gáy cho nàng xong, hai tay chuyển đến phần eo.
Đồng Tuệ lập tức cứng đờ người vội vàng né tránh: "Được rồi, không còn đau nhức nữa, em ngủ một lát."
Tiêu Chẩn: "Ngủ đi, anh ở bên cạnh đọc sách, đợi em tỉnh dậy rồi bàn chuyện ngày mai mang gì cho cha mẹ vợ."
Chỉ là hai thứ rượu và trà trái cây thôi, Đồng Tuệ không lo lắm, nàng cần ngủ.
Có lẽ vì sợ nàng quá mệt mỏi khi về nhà khiến cha mẹ vợ lo lắng, tối hôm đó sau khi ngủ, Tiêu Chẩn đã ngoan ngoãn ngủ bên cạnh, không hề đυ.ng vào nàng.
Sáng hôm sau ăn sáng xong, Tiêu Chẩn chuẩn bị một chiếc xe la, chở Đồng Tuệ lên đường.
Thôn Thủy Linh là một thôn khá lớn trong khu vực này, có hơn ba trăm hộ dân.
Tiêu gia vốn là người ngoài thôn, nhà ở góc Tây Bắc, nếu muốn về Đồng gia họ phải đi qua phía Tây thôn, đi theo con đường đất đến phía Đông thôn.
Tiêu gia có lẽ rất được lòng dân thôn, xe la đi qua đâu, gặp người dân nào, họ cũng cười chào hỏi Tiêu Chẩn, đồng thời tò mò nhìn Đồng Tuệ ngồi giữa xe ngựa, muốn xem xem tân nương Tiêu gia trông như thế nào.
Đây là lẽ thường tình, Đồng Tuệ đã chuẩn bị tinh thần từ trước khi lên đường, mỗi khi Tiêu Chẩn giới thiệu người này người kia, Đồng Tuệ bèn mỉm cười và gọi một tiếng "chú Trương", "thím Lý" theo cách gọi của Tiêu Chẩn.
Nàng không phải là người thích nói chuyện, tính cách cũng không quá rụt rè.