Đồng Tuệ tức giận và xấu hổ nghĩ, bản thân chàng có “bao nhiêu” mà còn không nhớ?
Nhưng những gì thực sự nói ra lại mềm như bông: "Dùng để thấm mồ hôi."
Tiêu Chẩn mới xuống giường, sau khi quay lại, chàng thô lỗ nhét chiếc gối vào sau lưng nàng.
Ngay khi Đồng Tuệ cố gắng kéo chiếc gối xuống, Tiêu Chẩn như ngọn núi đè lên người nàng.
Tiêu Chẩn ít nói, Đồng Tuệ cũng là người trầm tính, khi còn ở nhà mẹ đẻ, có lẽ mười ngày nàng cũng không nói nhiều bằng số lượng lời nói của ngày hôm nay.
Lúc này Tiêu Chẩn cũng không nói chuyện gì với nàng, nhưng cổ họng Đồng Tuệ lại không thể kiểm soát được mà đáp lại chàng. Có vài khoảnh khắc, nàng thực sự sợ âm thanh truyền đến tai Tiêu Dã hoặc Liễu Sơ đang ở cùng viện.
Thực ra là do nàng "có tật giật mình", với tính cách của nàng, đã cố tình che giấu rồi, sao có thể truyền đi xa như vậy?
Nếu nàng buông thả, không quan tâm đến trời đất, Tiêu Chẩn ngược lại sẽ kiềm chế. Bởi vì chàng cũng không muốn để em trai và chị dâu nghe thấy tiếng động trong phòng mình. Nhưng Đồng Tuệ giấu rất kỹ, trừ khi có người trốn ở ngoài cửa sổ Bắc phòng mới có thể nghe thấy, Tiêu Chẩn sao có thể kiềm chế được?
Chàng cố ý nhìn cô gái lo lắng và bất lực, lợi dụng bóng đêm để nàng không nhìn thấy sự đê tiện và ham muốn trong mắt chàng.
Khi chiếc gối nhỏ hoàn thành nhiệm vụ và rút lui, một nửa đệm lớn đã ướt đẫm.
Gà gáy lúc bình minh không thể đánh thức Đồng Tuệ, bàn tay vươn tới của Tiêu Chẩn đã đánh thức nàng.
Ngẩn người một lúc, Đồng Tuệ bỗng nhớ ra sáng nay đến lượt nàng và Liễu Sơ nấu cơm, nhanh chóng gạt tay chàng ra, vội vã ngồi dậy: "Em phải đi nấu cơm."
Tiêu Chẩn biết, vừa rồi chỉ là muốn trêu chọc nàng, không có ý định thực sự.
Trong phòng vẫn tối, Tiêu Chẩn chỉ mặc một chiếc quần dài xuống giường, sờ soạng tìm bật lửa châm đèn dầu.
Ánh sáng vàng ươm im lặng lan tỏa trên giường, Đồng Tuệ nhanh chóng mặc quần vào, quay người lại đối mặt với l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông, nàng lập tức cụp mắt xuống, im lặng mang giày.
Tiêu Chẩn đi đến mép giường, nhặt áo choàng lên và khoác lên người.
Lúc này Đồng Tuệ mới nhìn lại, vừa chải đầu vừa hỏi: "Anh không ngủ thêm nữa à?"
Tiêu Chẩn: "Ngủ đủ rồi, em có muốn anh đun nước nóng cho em rửa mặt không?"
Đồng Tuệ: "Nước mát là được."
Tiêu Chẩn ra ngoài múc nửa chậu nước từ cái chum vào.
Khi Đồng Tuệ rửa mặt, chàng đứng bên cạnh nhìn.
Đồng Tuệ không nhìn lên, lau tay một cách tùy ý rồi đi ra ngoài.
Ba gian nhà trên đều tối, nhưng Liễu Sơ tình cờ đi từ nhà chính ra, nhìn thấy Đồng Tuệ, chị ấy dịu dàng nói: "Em dâu, em cứ đi vào bếp trước, chị đi nhà củi lấy củi."
Đồng Tuệ: "Chúng ta đi chung đi."
Khắp nơi đều tối đen như mực, nàng cũng không quen thuộc với Tiêu gia lắm, một mình đi có chút lo lắng.
Nói thật, Đồng Tuệ không tin vào ma quỷ, không sợ những con vật nhỏ bình thường trong rừng, chỉ sợ con người. Những kẻ không biết lúc nào sẽ xuất hiện đột ngột, bất kể nam nữ, sợ ánh mắt của họ vì đói mà trở nên hung dữ như dã thú ăn thịt người.
Hai chị em vừa định đi qua nhà chính, Tiêu Chẩn đã đi ra, tay cầm một chiếc đèn.
Chàng sải bước lớn đến gần, đưa chiếc đèn cho Đồng Tuệ, giọng nói trầm thấp: "Hai người đi vào bếp đi, anh đi lấy củi."
Nói xong, người đã đi.
Đồng Tuệ vô thức nhìn theo bóng lưng của chàng.
Liễu Sơ chợt nhận ra, vừa ngạc nhiên vừa mỉm cười: "Chú Hai nhà mình cũng biết thương người đấy chứ."
Đồng Tuệ nghe vậy, nghiến răng thầm nghĩ, nếu thật lòng biết thương người thì tối qua chàng đã không “hành hạ” nàng dữ dội như vậy, hành động lấy củi chỉ giống như bù đắp mà thôi.
"Đi thôi."
Ở viện nữa, ông nội Tiêu Mục đã dậy, mỗi khi con dâu và cháu dâu nấu cơm, ông cụ đều vào thư phòng.
Liễu Sơ đang tính toán: "Tối qua ông nội và các chú đã không ăn no, chúng ta hãy nướng bánh mì cho bữa sáng trước, đàn ông mỗi người một chiếc bánh, phụ nữ và trẻ em hai người chia một chiếc, ừm, tổng cộng là mười một cái rưỡi, hãy làm mười một cái đi."
Đồng Tuệ: "..."
Nhà đông người, nhiều miệng ăn, lượng thức ăn tiêu thụ càng kinh ngạc. May mắn thay Tiêu gia có gia sản, hơn nữa Tiêu Chẩn và các anh em đều có thể kiếm sống, nếu không chỉ việc ăn uống thôi cũng là một vấn đề lớn.
Lương thực được đặt trong Tây phòng bên ông nội, bình thường đều khóa chặt, sau khi ông cụ dậy sẽ mở ra, ăn xong ông cụ sẽ tự tay khóa lại.
Đồng Tuệ đi theo Liễu Sơ vào trong, phát hiện lượng lương thực dự trữ không nhiều, ít nhất là không phù hợp với danh tiếng nhà giàu của Tiêu gia.
Nhìn ra sự nghi ngờ của nàng, Liễu Sơ muốn nói lại thôi.
Đồng Tuệ hiểu rõ, chắc chắn Tiêu gia cất giấu lương thực ở nơi khác, nhưng Liễu Sơ không chắc có nên nói cho nàng biết hay không.