Tháng Năm Bình An

Chương 10

Chu Thanh lúc này mới quay sang con gái, trong mắt lộ ra nụ cười, đó là sự hài lòng chân thành: "Nói thật, trước đây mẹ cũng lo bà mối Phương lừa dối chúng ta, lần này tận mắt gặp người, mẹ rốt cục cũng có thể yên tâm gả con đi. Tiêu Chẩn tuy mặt lạnh ít nói nhưng nhìn có vẻ là người đàng hoàng, không phải hạng thô lỗ lỗ mãng."

Đồng Tuệ bỗng chốc cảm thấy chua xót, ôm lấy mẹ nói: "Xa quá, con không nỡ."

Từ nhỏ đến lớn, nàng không ở Đào Hoa Câu thì ở trên núi, chưa từng đi đến nơi nào khác.

Đồng Tuệ biết rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ lấy chồng, trước đây đã định hôn cũng thấy ngày tháng còn xa, nay đã định ngày cưới, chỉ còn nửa tháng nữa thôi. Đồng Tuệ bỗng thấy thời gian gấp rút, nỗi buồn xa nhà và sự bất an khi chuyển đến nhà chồng xa lạ khiến nàng bỗng nhiên hoảng sợ.

Chu Thanh nhẹ nhàng vỗ vai con gái: "Không sao, nhớ nhà thì về thăm, Tiêu gia có hai con la để đi lại, tiện hơn nhiều so với đi bộ thăm nhà."

Đồng Tuệ lau nước mắt, tò mò hỏi: "Hai con la đó đều là của nhà họ à?"

Nàng còn tưởng là họ mượn tạm.

Chu Thanh lại bận rộn, vừa rửa bát vừa giải thích: "Đúng vậy, trước đây Tiêu Chẩn và họ đều đi lính, chiến tranh kết thúc, triều đình chậm chạp không phát tiền lương. Bốn chú cháu họ nhận hai con ngựa chiến làm bồi thường, về nhà lại đổi ngựa chiến thành la, tiền dư ra dùng để sắm sửa đồ dùng gia đình và sửa sang nhà mới. Nói chung mẹ thấy Tiêu gia không tệ, song cũng không giàu có như người ta nghĩ, ăn thịt hàng ngày càng không thể."

Triều đình thối nát, lúc ép buộc đi lính còn phát cho mỗi người ba lượng tiền để phụ giúp nhà cửa. Sau này khi những người lính chết, họ thậm chí còn không có quan tài. Thất tín thất đức như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong.

Đồng Tuệ hiểu rõ, nàng cũng không mong làm phu nhân nhà giàu, chỉ cần ăn no mặc ấm là được.

Trong ngoài nhà đều dọn dẹp xong xuôi, cả nhà năm người ngồi trong Đông phòng, cùng nhau ngắm nhìn tấm da hươu.

Đồng Hữu Dư: "Đúng là là thứ tốt, nhưng thứ tốt đều bị trộm nhăm nhe, để ở nhà không yên tâm."

Đồng Quý: "Hay là khi em gái lấy chồng thì mang theo, mùa đông đắp làm chăn để giữ ấm."

Chu Thanh: "Đừng mơ nữa, Tiêu gia có ông nội và thím Hai tham lam. Mặc dù ông nội hào phóng nhưng A Mãn là bậc con cháu, nếu mang về thật, sao có thể không hiếu kính thứ tốt cho người lớn tuổi chứ. Cho dù ông nội không nhận, thím Hai cũng sẽ tìm mọi cách để đòi, A Mãn cho thì trong lòng bất bình, không cho thì lại cãi cọ không ngừng."

Đồng Tuệ: "Con không mang theo, cha sợ lạnh, hay là cả nhà cứ giữ lại cho cha dùng đi."

Đồng Hữu Dư: "Cha có đệm da thỏ, không cần đâu. Như vậy đi, cha và A Quý đi vào huyện thành một chuyến, bán da hươu đổi bạc, thêm hai món vào của hồi môn cho con. Số bạc còn lại thì con mang theo, ít nhất cũng có chút tiền riêng phòng thân."

Đã có chủ ý này, ngày hôm sau Đồng Hữu Dư đi mượn hai con la trong thôn, cố ý rình rang, để người trong thôn biết bọn họ đi vào huyện thành bán da hươu.

"Da hươu là vật hiếm, có thể bán được mười mấy lượng bạc nhỉ? Mấy người phát tài rồi."

“Chợ búa ế ẩm, chỉ bán được mười lượng thôi. Tôi đi gặp thầy thuốc một chuyến, rồi mua thêm cho A Mãn một bộ hòm xiểng, thế là hết veo.”

“…Hai người đối với A Mãn thật tốt quá.”

Đuổi dân làng đi xong, hai chú cháu lên đường, thúc giục la đi nhanh.

Đồng Tuệ bồn chồn ở nhà, chiến tranh vừa mới kết thúc, những người dân lương thiện chỉ biết chăm chỉ làm ruộng kiếm sống, thế nhưng vẫn có một nhóm người tiếp tục hành nghề cướp bóc vô lương tâm.

Nàng lo lắng cha và anh trai trên đường bị cướp.

Huyện thành cách xa, mãi đến chiều tối hai chú cháu Đồng gia mới về đến nhà. Do cả hai đều mang theo cung tên, trông như thợ săn, lại khỏe mạnh cường tráng, nên một đường đi về cũng không gặp nguy hiểm gì.

Có vài kẻ dân làng lòng dạ khó lường cứ cố ý đứng ở đầu làng chờ đợi, thấy Đồng Hữu Dư tay cầm một chồng túi thuốc, Đồng Quý ôm hai tấm vải hoa, hai con la lần lượt chở theo những chiếc hòm gỗ lớn bằng tràm mới tinh, đoán rằng Đồng gia đã tiêu xài số tiền bán da hươu gần hết, chỉ đành rời đi với cảm xúc phức tạp.

“Cha, anh Hai!”

Đồng Tuệ vui mừng đón cha và anh vào nhà.

Đồng Quý dỡ đồ xuống, trước tiên đi trả la. Đồng Hữu Dư ngồi lên một chiếc hòm gỗ lớn, vừa lau mồ hôi vừa nhìn con gái cười nói: “Cha mua cho con hai chiếc hòm to, sau khi mang về đặt ở đầu giường Tây, cất quần áo, chăn màn đều tiện lợi. Hòm này có khóa, tiền riêng cũng có thể cất vào trong.”

Đồng Tuệ chạnh lòng: “Nhà họ điều kiện tốt, có lẽ đã chuẩn bị đầy đủ rồi, cha giữ lại tiền để bồi bổ sức khỏe thì tốt hơn.”