Tháng Năm Bình An

Chương 8

Ông cụ trông cao lớn oai phong, nhưng cách nói chuyện lại khiến mọi người cảm thấy thoải mái, dễ chịu, nhìn vào là biết đây là một người dễ gần.

Chu Thanh cũng không khách sáo nữa, chỉ huy cháu trai Đồng Quý giúp dời sính lễ, bà và chồng dẫn mọi người đến Đông phòng.

Tiêu Dã xách theo bốn vò rượu đi sau anh trai, lâu lâu lại liếc nhìn Tây phòng, nơi thỉnh thoảng vang lên tiếng cười đùa của các cô gái, lén lút dùng vai húc anh trai mình.

Tiêu Chẩn quay đầu lại.

Tiêu Dã nháy mắt nhìn về phía cửa sổ Tây phòng.

Tiêu Chẩn nhìn thoáng qua, cửa sổ gỗ chỉ mở một tầng trên để lấy ánh sáng, làm sao có thể nhìn thấy người trong nhà?

Ở Tây phòng.

Vài cô gái chen chúc trước cửa, rón rén nhìn qua khe cửa ngó những người đàn ông Tiêu gia lần lượt vào nhà chính rồi rẽ sang Đông phòng.

Đồng Tuệ bất lực nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nếu chỉ có mình nàng, chắc chắn nàng cũng sẽ lén lút nhìn trộm xem dung mạo người chồng chưa cưới của mình thế nào, bây giờ có nhiều người như vậy, nếu nàng cũng chen lấn theo, nhất định sẽ bị trêu chọc.

Không còn cách nào khác, Đồng Tuệ chỉ có thể chịu đựng cơn tò mò mà ngồi im.

"Chị A Mãn, anh Tiêu đẹp trai thật!"

"Đúng vậy, đúng vậy, đẹp trai hơn cả Tống tiên sinh, lần này bà mối Phương không có nói dối!"

Nghe hai câu này, Đồng Tuệ đã được thỏa mãn một nửa sự tò mò của bản thân, khả năng bảo vệ mạng sống của nhà chồng đã được xác định, người đàn ông không xấu trai, chỉ cần tính tình không quá tệ là được.

Khoảng hai khắc sau, Hạ thị, với tư cách là người nhà trai, đi cùng Chu Thanh đến Tây phòng để xem con dâu tương lai. Ngoài việc nhận mặt, cũng là để kiểm tra xem bà mối có lừa họ hay không.

"Đi, các cháu ra ngoài chơi trước đi." Chu Thanh cười và đuổi một đám con gái trong nhà ra ngoài.

Hạ thị tùy ý liếc mắt một cái, rồi nhìn về phía đầu giường.

Hôm nay, tân nương chỉ cần ngồi yên trên giường cho khách khứa ngắm nhìn, không cần xuống giường để tiếp khách. Khi thấy người phụ nữ lạ mặt trên sàn nhà nhìn về phía mình, Đồng Tuệ cảm thấy mặt hơi nóng, e thẹn đáp lại một nụ cười.

Bình thường, nàng thường mặc quần áo cũ để tiện làm việc, hôm nay nàng đã đặc biệt đổi sang một bộ quần áo bằng vải xô màu đỏ. Nàng còn ngồi dưới ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, trông như một bức tượng mỹ nữ bằng ngọc cùng đôi má hồng rạng rỡ đẹp đến nao lòng.

Giống như sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, nhưng vì nghèo khó mà trang phục đã làm giảm đi hai phần, ánh sáng lại bù đắp lại phần giảm đi đó.

Vốn dĩ Hạ thị đến đây với tâm lý kén chọn, song lại bất ngờ bị vẻ đẹp này làm choáng ngợp. Bà ta ngây người nhìn chằm chằm vào Đồng Tuệ, hồi lâu không nói gì.

Chu Thanh cũng không nhắc bà ta, chỉ mỉm cười nhìn.

Sau khi tỉnh táo lại, Hạ thị trước tiên khen ngợi Đồng Tuệ, tiếp theo lại hỏi Đồng Tuệ đã đọc những sách gì và thường làm gì.

Đồng Tuệ trả lời thành thật.

Hạ thị nắm lấy tay cô gái, phát hiện lòng bàn tay quả nhiên có một lớp chai do thường xuyên cầm cung tên để lại, bà ta cười và với giọng điệu của bề trên, khuyên nhủ: "Điều quan trọng nhất đối với con gái là dịu dàng, nết na, lo chu toàn việc nhà, chăm sóc chồng con. Sau này lấy chồng, cháu nên ít đυ.ng vào mấy thứ như cung tên săn bắn gì đó, để đàn ông sẽ lo mấy việc đó."

Đồng Tuệ nhếch mép, rút tay ra khỏi tay bà ta.

Chu Thanh nhìn ra Hạ thị không phải là người dễ đối phó, bèn tìm cớ đưa người đi. Khi họ đi, những cô gái bên ngoài lại ùa vào, Đồng Tuệ cũng không có thời gian để suy nghĩ về việc hồi nãy.

Trong Đông phòng, khi Hạ thị và hai người kia vừa về, Tiêu Dã đã nhìn sang trước tiên.

Hạ thị nhìn Tiêu Chẩn cười nói: "Cháu Hai thật là có phúc, A Mãn trông còn đẹp hơn cả bà mối nói ấy chứ."

Tiêu Chẩn cụp mắt xuống.

Bà mối Phương: "Ôi chao, cậu Hai còn xấu hổ cơ đấy!"

Tiêu Dã cười khẩy, lạnh lùng? Anh Hai rõ ràng là không muốn nói chuyện với mấy người thì có.

Buổi trưa, Đồng gia bày bốn mâm cỗ, mời những người lớn tuổi đức cao vọng trọng trong thôn và những gia đình thân thiết đến dự tiệc. Các nữ quyến ăn ở Tây Phòng, người đến người đi, khiến Đồng Tuệ vẫn không có cơ hội lén lút nhìn Tiêu Chẩn, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy một giọng nói thanh tao, trầm ổn. Mỗi khi giọng nói này vang lên, những người phụ nữ trong nhà đều mỉm cười nhìn nàng, điều này chứng tỏ người lên tiếng chính là chồng tương lai của nàng.

Tiệc tan, Tây phòng cuối cùng chỉ còn lại mình nàng.

Đồng Tuệ nhẹ nhàng bước đến khe cửa.

Hai gia đình đang ở Đông phòng bàn bạc về ngày cưới.

Tiêu Mục: "Tháng sau là mùa cày xuân, sau khi cày xuân xong trời sẽ nóng lên, thức ăn cho đám cưới sẽ không dễ bảo quản, nếu anh chị sui không phiền thì chúng ta hãy ấn định ngày cưới vào mùng 5 tháng 3 được không? Trước đây khi ta xem lịch hoàng đạo, đó cũng là một ngày tốt lành."