Người nọ tiếp tục gõ, thật cẩn thận.
Đồng Tuệ bình tĩnh lại, nắm chặt chủy thủ tới gần cửa sổ, dừng một chút, lạnh giọng hỏi: “Ai?”
“A Mãn, là tôi, Tống Tri Thời.”
Không cần hắn tự báo họ danh, Đồng Tuệ nghe thấy giọng nói đã nhận ra được, trong khoảnh khắc, rất nhiều hồi ức làm bạn với nhau 6 năm qua lướt qua trong đầu song cuối cùng lại bị bóng đêm lạnh lẽo trước mắt xua tan.
“Lúc này anh tới đây, là có việc gì sao?” Đồng Tuệ vẫn nắm chặt chủy thủ như cũ, giọng điệu cũng không dịu dàng.
Người ngoài cửa sổ im lặng một lát, sau đó giống như hạ quyết tâm, kề sát vào cửa sổ nói: “A Mãn, tôi thích em. Tôi biết trong lòng em cũng có tôi. Em theo tôi đi, tôi dẫn em xa chạy cao bay. Chúng ta đến một nơi không ai quen biết, tôi có thể nhận học sinh kiếm quà nhập học nuôi em, đợi sau khi thời cuộc bình ổn còn có thể thi đậu công danh. Tóm lại em không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ cho emcuộc sống tốt.”
Đồng Tuệ cười, nàng là con gái xuất thân thấp hèn không thể gặp người khác hay sao, mà cần phải được một thư sinh dùng cách thức bỏ trốn mới có thể cưới nàng?
Lại còn xa chạy cao bay nữa chứ. Tống Tri Thời ngay cả một đào binh gầy yếu hơn hắn còn đánh không lại, nhỡ đâu trên đường gặp được kẻ xấu, hắn làm cách nào mà bảo vệ nàng?
“Tôi không muốn.”
“Cho dù anh không để ý Tống tiên sinh nhưng còn tôi thì quan tâm cha mẹ. Tôi không muốn bọn họ chỉ vì tôi mà bị bà con hàng xóm cười chê.”
“Anh đi đi, tôi coi như đêm nay chưa từng xảy ra, cũng như chưa từng nghe mấy lời hoang đường mà anh nói.”
Tống Tri Thời còn muốn nói thêm gì đó, lại nghe tiếng tiếng bước chân bên trong, biết Đồng Tuệ đã rời khỏi cửa sổ trở về ổ chăn.
Nhưng đêm nay là cơ hội hội cuối cùng rồi, đợi đến lúc Đồng gia thật sự nhận sính lễ của Tiêu gia, việc như coi như xong.
Tống Tri Thời nâng lên tay, vừa muốn gõ cửa sổ một lần nữa thì một bàn tay to bỗng chốc từ phía sau hắn duỗi tới nắm chặt, hệt như kìm sắt mà kẹp chặt cổ tay của hắn.
Tống Tri Thời kinh hãi quay đầu lại.
Đồng Quý giống như một tòa núi nhỏ chắn hắn dưới mái hiên, sắc mặt lạnh băng, bàn tay cũng càng nắm càng chặt.
Tống Tri Thời đau đến toát ra mồ hôi lạnh, tự biết sự tình bại lộ, không muốn giải thích vô vị.
Đồng Quý cũng không muốn làm lớn chuyện, như vậy chỉ khiến danh dự của em gái xấu đi thôi, thậm chí là hôn sự với Tiêu gia.
Anh ấy buông ra tay, chọc cái trán Tống Tri Thời nói: “Cút, đừng để tôi lại thấy cậu bước vào cửa nhà chúng tôi nữa, nếu không tôi ném cậu vào núi cho sói ăn đấy.”
Tống Tri Thời ôm một lòng nhiệt huyết mà tới, tất cả đều là thà rằng hy sinh danh tiết cũng muốn cùng người trong lòng sống bên nhau. Hiện giờ vừa bị người trong lòng từ chối, lại còn bị người nhà của nàng bắt được nhược điểm. Tống Tri Thời lúc này tựa như trong mùa đông còn bị người ta tạt một nước lạnh, trong lòng tràn đầy hổ thẹn, nào còn dám nhiều lời, lập tức lảo đảo chật vật rời đi.
Đồng Quý đề phòng hắn đi mà quay lại, bèn xụ mặt đi theo.
Đồng Tuệ ngồi ở trên chăn, nghe hai tiếng bước chân lục tục biến mất, lại nghĩ đến lời nói hù dọa của anh hai, lúc này mới giấu tốt chủy thủ, một lần nữa nằm xuống.